Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 214




Chương 214

Cô vì lựa đồ rồi trang điểm đến rối rít cũng quên mất cái điện thoại bên cạnh, nếu cô để ý một chút thì tốt rôi, đâu cần phải đi mua cho cực.

“Em không sao là được, vào thay đồ đi, anh đợi.”

Dương Tử Sâm ôn nhu nói, mặc dù chỉ còn mấy phút nữa nhưng anh cũng chẳng vội vàng.

Lúc này trợ lý lại một lần nữa chạy đến vẻ nôn nóng nói: “Chủ tịch, anh có thể qua chưa, đã đến giờ rồi.”

“Kêu Trần Vĩnh mở màn trước, sau đó tôi sẽ đến, không nhanh không chậm, năm phút.”

Dương Tử Sâm nói chắc như đinh đóng cột.

Trợ lý lại lật đật chạy đi, phòng bên trong lại vọng ra tiếng nói: “Tử Sâm, anh vào đây một chút được không?”

“Làm sao vậy?”

Dương Tử Sâm hỏi tay lại không tự chủ được lăn bánh đến căn phòng cô đang thay đồ.

“Em kéo khóa váy mà bị kẹt anh giúp em một chút.”

Bạch Ngọc Lan đau khổ nói, vừa rồi cô có nghe đoạn hội thoại của anh và người đàn ông kia, không muốn vì mình mà anh trễ giờ nên đã hấp tấp kéo khóa không ngờ được một nữa lại bị kẹt, cô kéo lên không được mà kéo xuống cũng không xong.

Dương Tử Sâm đã mở cửa đi vào bên trong, nhìn biểu tình của cô anh khẽ cười nói: “Em quay người lại anh xem.”

Bạch Ngọc Lan ngoan ngoãn quay lại, Dương Tử Sâm nói: “Lùi hai bước.”

Cô làm theo lùi hai bước nhỏ, anh lại nói: “Thêm hai bước nữa.”

Bạch Ngọc Lan nghĩ do cô bước quá nhỏ nên chưa đến được chỗ anh nên bước lớn hơn một chút nhưng lần này lại bước quá lớn đụng phải chân anh, cả người cũng ngã ngửa về phía phía anh, vừa hay ngồi trong lòng của anh.

Chiếc xe lăn hơi xê dịch một chút đụng vào bức tường.

Bạch Ngọc Lan biết mình lùi quá trớn không khỏi xấu hổ trong lòng cô vội vàng muốn đứng dậy lại bị anh kéo lại: “Ngồi im, anh sửa khóa cho em.”

Bạch Ngọc Lan nghe vậy ngôi im để anh chỉnh sửa, cô cảm nhận được những ngón tay của anh lướt qua da thịt mình làm lông tơ của cô dựng đứng cả lên, chưa kể hơi thở nặng nề của anh cũng phả từng hơi từng hơi vào gáy cô điều này làm cổ cô cảng thêm ngứa ngáy.

Mãi một lúc sau không biết là bao lâu khi bên ngoài lại vọng đến tiếng nói của trợ lý thì mới nghe Dương Tử Sâm nói câu: “Xong rồi.”

Bạch Ngọc Lan thở nhẹ một hơi lại nhanh chóng đứng dậy, cô xoay người đối diện với anh hỏi: “Thế này thì được rồi chứ?”

Bộ váy cô mặc phải nói kín đáo không một khe hở làn váy cũng dài tới mắt cá chân, là một bộ váy mang phong cách truyền thống nhưng lại mang vẻ đẹp dịu dàng không quá cổ điển, dù sao Dương Tử Sâm ngoài là chủ tịch của một tập đoàn lớn ra cũng là một nhà thiết kế tài ba, chọn váy cho vợ sao có thể quá cổ lỗ sĩ, bộ váy này chỉ che đi những chỗ cần che thôi, nhìn chung thiết kế vẫn mang tính trẻ trung.

Cho nên anh rất hài lòng lại đưa bàn tay ra cho cô nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Bạch Ngọc Lan đặt tay vào lòng bàn tay của anh, hai người lại cùng đi đến hậu đài của sân khấu, lúc này bên ngoài sân khấu Trần Vĩnh đã kéo dài thời gian đúng năm phút, hắn nghiêng đầu nhìn vào hậu đài thật may khi nhìn thấy vị chủ tịch nào đó.

Trần Vĩnh không chần chừ nữa liên nói: “Quý vị bây giờ tôi xin giới thiệu tân chủ tịch của Dương thị, Dương Tử Sâm.”

Hắn vừa dứt lời một chiếc xe lăn từ từ xuất hiện trước mặt của mọi người, theo sau là một người phụ nữ ăn mặc tinh tế, trong đây chỉ có số ít người nhận ra cô là ai còn đa số đều hiện lên một dấu chấm hỏi, người phụ nữ đẩy xe cho Dương Tử Sâm là ai.

Đứng trước hơn năm trăm người dưới khán đàn Bạch Ngọc Lan không có chút hồi hộp nào ngược lại vô cùng bình tĩnh, như thể họ chỉ là tượng gõ, cũng giống như lễ cưới ngày đó, cô tự tin, điềm tĩnh trước hàng ngàn ánh mắt săm soi bên dưới kia.

Có thể nói ngoài lễ cưới hôm đó ra Bạch Ngọc Lan dường như không xuất hiện trên mặt báo nữa nên ai cũng quên đi cô là vợ của Dương Tử Sâm.

Lời bàn tán phía dưới càng lúc càng nhộn nhịp hơn thế nhưng lại bị một giọng nói trầm thấp lấn át: “Hôm nay tuy là buổi tiệc mừng tôi là tân chủ tịch Dương thị nhưng mục đích thực sự tôi tổ chức buổi tiệc này là muốn tuyên bố hai chuyện.”

Tất cả mọi người nghe anh nói đều ngưng thần lắng đọng, bầu không khí xôn xao phút chốc im lìm, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên sân khấu.

Bông một phóng viên cất tiếng hỏi: “Chủ tịch Dương không biết anh muốn tuyên bố chuyện gì, có liên quan đến Dương thị hay là đến việc anh may mắn lên chức chủ tịch?”

Dương Tử Sâm còn chưa nói gì đã có người muốn chọc ngoáy anh, Bạch Ngọc Lan đứng bên cạnh lạnh mắt nhìn về phía người đàn ông vừa đặt câu hỏi, anh ta hình như cũng cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình nên bốn mắt phút chốc chạm nhau, thế nhưng khí thế trong mắt nam phóng viên kia không sánh được với Bạch Ngọc Lan, anh ta phút chốc quay mặt đi chỗ khác.