Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 203




Chương 203

Bàn tay của Dương Tử Sâm khẽ siết chặt cơ thể cũng căng lại, đúng vậy, anh chính là sợ hãi, anh đã liệt hai chân rồi không thể cánh tay cũng bị liệt như vậy anh hoàn toàn là phế nhân rồi, anh không cho phép chuyện này xảy ra.

Bạch Ngọc Lan hiểu những cảm xúc trong lòng anh, cô vòng tay qua ôm anh nói: “Em sẽ không khuyên anh làm phẫu thuật nhưng em vẫn hy vọng anh thử một lần, em biết nếu mất đi cánh tay anh sẽ càng sốc hơn nhưng bác sĩ cũng nói nếu để càng lâu muốn trị càng khó.”

“Anh biết rồi anh sẽ suy xét, Ngọc Lan, mặc dù em không chê anh tàn phế nhưng cả đời này anh sẽ không thoát khỏi hai chữ này, cho nên anh muốn giữ lại một chút gì đó, chí ít là đôi bàn tay này.”

Dương Tử Sâm có hơi nghe nghẹn ngào nói.

“Ừm, em đều hiếu, anh không cần phải nói ra đâu.”

Bạch Ngọc Lan không nói thêm nữa chỉ yên lặng vuốt ve sống lưng của anh, cả hai cứ thế từ từ chìm vào giấc mộng.

Ngày hôm sau dưới cổng tập đoàn Dương thi từng tốp từng tốp phóng viên đứng đây ngoài cổng để chờ nhân vật chính đã bị mọi người lãng quên cả năm nay xuất hiện, mặc dù nói chín giờ Dương thị mới mở cuộc họp báo công bố chủ tịch mới nhưng những người này gấp không chờ nổi đã đến từ bảy giờ đến giờ.

Trong lúc chờ đợi có không ít người livestream tự sướng về tập đoàn Dương thị, nói về nhân vật chính hôm nay.

Mà nhân vật chính của chúng ta bây giờ mới bắt đầu xuất phát dường như không quan tâm đến việc một đống người đang chờ mình.

Đứng trên tầng mười lăm của tòa cao ốc gần trăm tăng Dương Tử Hiên nhìn đám người nhỏ bé như đoàn kiến không khỏi cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một phế nhân mà thôi có cần làm rầm rộ như vậy không, đám phóng viên này là ai gọi tới, ông già kia sao?”

“Chủ tịch chỉ mời ba đài truyền hình lớn về kinh tế tài chính và thương mại còn những đài truyền hình khác là nghe tin chạy đến.”

Nam trợ lý bên cạnh Dương Tử Hiên trả lời, sáng nay hắn tới làm mà giật cả mình xém chút không thể vào bên trong.

“Ha, đúng là không thể xem thường người anh này của tôi, dù biến thành bộ dạng gì cũng được người chú ý.”

Dương Tử Hiên không giấu được ghen tị trong lời nói.

Nam trợ lý bên cạnh lại khéo léo nói: “Anh ta đã là phế nhân có được mọi người chú ý cũng chỉ là cười nhạo mà thôi, cũng không phải phong quang như ngày trước.”

“Cậu nói rất hợp ý tôi, cậu nói xem lát nữa tôi có nên đến buổi họp không?”

Dương Tử Hiên như có như không hỏi, ánh mắt đã thấy một chiếc limousine đang tới trước cổng tập đoàn Dương thị.

Trợ lý phía sau trả lời: “Anh là tổng tài của Dương thị đương nhiên phải đến rồi.”

Dương Tử Hiên không nghe anh ta nói nên không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn xuống phía dưới, không biết bao nhiêu người đã bu lấy chiếc xe như kiến bu một cái bánh ngọt.

Dương Tử Sâm chưa bước xuống xe đã bị người bên ngoài vây quanh anh hơi nhíu chặt lông mày, tình cảnh không xa lạ với anh nhưng qua một năm lại có chút chán ghét, không tự chủ được nhìn xuống đôi chân của mình.

“Tại sao lại nhiều phóng viên như vậy?”

Ông Dương cũng không nhịn được nhăn trán hỏi.

“Thưa chủ tịch, sự trở lại của Dương đại thiếu gia khiến giới truyên thông xôn xao cả lên, bọn họ đến ùn ùn kéo đến cũng là điều bình thường, dù sao độ hot của Dương đại thiếu gia vẫn không thay đổi, khéo khi qua hôm nay báo của bọn họ lại giàu to, ai lại bỏ qua cơ hội này.”

Trần Vĩnh cười như có như không nói.

“Haiz, bỏ đi, để nhiều người biết chủ tịch mới của Dương thị là Tử Sâm cũng tốt.”

Ông Dương thở dài một hơi, mặc dù không thích báo chí nhưng không thể không phủ nhận sự lợi hại của truyền thống.

“Dương đại thiếu gia cậu đã sẵn sàng chưa?”

Trần Vĩnh quay xuống hỏi người ngồi xe lăn phía sau, chiếc xe này được thiết kế đặc biệt lại vô cùng rộng rãi nên nhìn Dương Tử Sâm ngôi trên xe lăn dưới một không gian lớn như vậy lại khiến người ta cảm thấy giống như nhìn một ông vua ngồi trên long ỷ.

Trần Vĩnh trong lòng cảm thán không thôi, khí thế này của Dương Tử Sâm không khác một năm trước là bao, thậm chí phải hơn chứ không kém.

Dương Tử Sâm nghe câu hỏi của Trần Vĩnh nhàn nhạt mở miệng: “Đi thôi.”

Dù không muốn người khác nhìn mình dưới hình ảnh ngồi xe lăn nhưng Dương Tử Sâm biết anh phải đối mặt nên không còn do dự nữa mà dứt khoát muốn xuống.

Trần Vĩnh nghe vậy liền bấm vào nút xanh trên bàn điều khiển cánh cửa bên phải Dương Tử Sâm từ từ mở ra đồng thời một câu trượt cũng dần dần chạm mặt đất.