Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 12




Chương 12

Cô có thể nghe ra giọng nói của anh ta có chút mất kiên nhẫn còn có chút run rẩy thế nhưng Bạch Ngọc Lan vẫn chẳng mảy may cô đã tìm được công tắc liền không do dự bật lên, căn phòng bỗng chốc sáng lên khiến người đàn ông nào đó đang chìm trong u tối phẫn nộ gầm rống: “Ai cho cô bật điện, cút, mau cút cho tôi”

Dương Tử Sâm đột nhiên điên cuồng ném đồ đạc về phía cô, Bạch Ngọc Lan theo bản năng tránh né, lại vì đang mặc váy cưới nên động tác có chút trục trặc xém té.

Tiếng rống của anh rất to khiến đám người hầu rình xem bên ngoài cũng phải giật mình.

Một cô lên tiếng: “Chúng ta cá cược đi xem vị đại thiếu phu nhân này khi nào bị đuổi ra ngoài”

“Tôi đoán sẽ sớm thôi, không đây ba giây nữa”

Mấy người hầu đều một vẻ háo hức chờ mong cô dâu bị đuổi ra ngoài, có người thậm chí bắt đầu đếm giây.

Bên trong dường như không còn gì ném nữa người đàn ông mới dừng tay mắt lạnh nhìn cô.

Hai người đối mặt với nhau, Bạch Ngọc Lan lúc này đã nhìn rõ người đàn ông trước mặt mình, dù đã vô số lần nhìn người đàn ông này qua báo chí, truyền thông nhưng lúc gặp mặt ở ngoài đời thật khác một trời một vực.

Trên ảnh anh là một vị tổng tài cao ngạo lạnh lùng, tài trí xuất trúng đứng hiên ngang trên thương trường, ai nhìn anh cũng phải ngước mắt ngưỡng mộ.

Thế nhưng lúc này anh lại chỉ là một đại thiếu gia tàn tật ngồi trên xe lăn với khuôn mặt đen thui, giận dữ không một ai quan tâm.

Bạch Ngọc Lan có thể nhìn thấy anh ta thở phì phò, người đàn ông này trời ban cho anh ta có một khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ không có chỗ chê, mắt mũi môi miệng đều cân đối, nhất là sống mũi thẳng tắp cao cao kia đã khiến cô yêu thích ngay khi nhìn ảnh của anh ta trên báo, mới đầu cô cứ nghĩ trên báo ảnh có chỉnh sửa khuôn mặt của anh nhưng không ngờ ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh.

Mải mê ngắm nhìn đánh giá người đàn ông trước mặt cô không biết rằng khuôn mặt của Dương Tử Sâm đã đen như đáy nồi rồi, thân hình càng run rẩy kịch liệt hơn, trên bàn còn sót lại quyển sách cũng ném về phía cô.

Bạch Ngọc Lan không những không tránh mà còn chụp lấy, lại còn từng bước đi đến chỗ anh, người đàn ông này tính tình quả thật nóng nảy.

“Anh cũng không phải trẻ con sao lại ném đồ lung tung như vậy, mấy thứ này rất mắc tiền đó, ném đi rất phí”

Bạch Ngọc Lan vừa nói vừa đặt quyển sách lại chỗ cũ.

Dương Tử Sâm thoáng chút kinh ngạc với thân thủ của cô, chụp không trật chút nào, anh dừng ném lại nhìn chäm chằm vào nhất động nhất cử của cô, trong lòng dấy lên cảnh giác.

Người phụ nữ này muốn làm cái gì? Trên người cô lúc này còn đang mặc váy cưới nên đi có chút châm chậm, đến khi lướt qua chiếc xe lần anh có thể ngửi thấy mùi hương ngọc lan, thoang thoảng vào mũi anh, chợt anh cảm thấy có chút dễ chịu.

Bạch Ngọc Lan đặt xong đồ lại nhìn anh suy nghĩ không biết nên xưng hô với anh thế nào? Gọi thẳng tên hẳn người đàn ông này sẽ cáu gắt, còn gọi như các cặp vợ chồng bình thường khác càng không được.

Cuối cùng cô nói: “Dương đại thiếu gia, đêm nay là tân hôn của chúng ta, anh muốn thế nào?”

Dương Tử Sâm quay lại bộ dáng ban đầu vẫn một câu như cũ, “Cút ra ngoài.”

“Có một câu như thế anh cũng đừng nói suốt, tôi nói rồi từ giờ tôi sẽ ở chung căn phòng này với anh.”

Nghe vậy Dương Tử Sâm trên trán đã nổi đầy gân xanh, anh muốn phát uy nhưng Bạch Ngọc Lan lại phát giác ra điều đó cô dành nói trước.

“Anh có hét lên đuổi tôi ra ngoài cũng vô dụng thôi, trừ phi anh ném được tôi ra còn không tôi vẫn sẽ ở đây”

Nói xong Bạch Ngọc Lan đi tới kéo vali bước vào phòng tắm, bên ngoài Dương Tử Sâm giật giật khóe mắt theo bản năng lại ném đồ vật xuống đất.

Việc anh không thể làm gì cô ta khiến anh vô cùng tức giận, nếu không phải tàn phế người phụ nữ đó sao có thể tùy tiện sử dụng phòng của anh chứ, người phụ nữ đáng chết.

Trong phòng tắm Bạch Ngọc Lan nghe thấy tiếng động bên ngoài có chút cau mày, người đàn ông này lại ném đồ nữa sao? Lần này cô còn nghe được tiếng thủy tinh rơi bể.

Bạch Ngọc Lan mặc kệ, trước mắt tẩy trang cái đã.

Bên ngoài đám người hầu không thấy cô dâu bước ra liền hoang mang.

“Sao cô ta còn chưa ra?”

“Có khi nào cô ta ngất xỉu bên trong rồi không?”

Đám người hầu bàn tán xôn xao, lúc này quản gia đi lên nhìn thấy lạnh giọng nói: “Các người đang làm gì ở đây?”

“Quản gia, chúng tôi, chúng tôi chỉ theo lời phu nhân nghe ngóng tin tức một chút thôi”

Một cô hâu cười giả nai nói.