Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 10: 10: Tại Sao Em Lại Ở Bạch Thị





“Xin chào! Tôi hôm nay có hẹn phỏng vấn, anh có thể chỉ giúp tôi cần đến phòng nào không?” Thẩm An Nguyệt mỉm cười ngọt ngào với nam lễ tân.

“Vâng, xin mời cô điền thông tin vào đây để tôi có thể thông báo lên cấp trên.” Nam lễ tân lịch sự nói.

Thẩm An Nguyệt cúi đầu múa bút điền thông tin.

Bên tại vang lên tiếng bàn tán.

“Hôm nay, Bạch phu nhân đến thị sát công ty đấy.” “Không biết Bạch tổng bá đạo đẹp trai của chúng ta có xuống tận nơi chào đón như trong phim không nhỉ?” “Mấy cô không có việc gì để làm đúng không? Có cần tôi chuyển sang bộ phận quét dọn để hoạt động chân tay cho miệng mồm bớt thị phi?” Giọng nói nghiêm khắc khiển trách.

Thẩm An Nguyệt điền xong tất cả thông tin, lịch sự đưa nam lễ tân.

“Bạch phu nhân?” Thẩm An Nguyệt sửng sốt, nhớ lại mấy lười bàn tán vừa này liền quay ra sau lưng.

Quản lý bộ phận lễ tân nhận ra bản thân thất lễ, liền bình tĩnh nở nụ cười tiêu chuẩn.

Bà nhận giấy thông tin, liếc mắt đến cái tên Thẩm An Nguyệt, tận tình hướng dẫn cô đến tầng mấy, phòng bao nhiêu.

Thẩm An Nguyệt gật đầu cảm ơn, cô cảm nhận rõ sau lưng là vài ánh mắt đuổi theo.

Thái độ của quản lý lúc nhìn thấy cô rất khác thường.

Ngay cả cậu nam lễ tân duy nhất cũng nhìn cô chằm chằm từ đầu đến cuối, không lẽ… họ nhầm mình với “Bạch phu nhân” sao? Do đi đường không chú ý, Thẩm An Nguyệt va vào một người ngay ngã rẽ cuối hành lang.

“Xin lỗi, cô có sao không?” Cô rối rít xin lỗi.

Người bị va là một cô gái ăn mặc sành điệu, tóc nhuộm nâu uốn xoăn từng lọn trông rất thời thượng.

Cô gái không đáp lời, cao ngạo trợn trừng mắt nhìn Thẩm An Nguyệt.


Cô gái xinh đẹp không nói gì nhưng lão hói trung niên đi bên cạnh thì mắng xối xả.

“Trong công ty mà cô chạy nhảy thế hả? Cô thuộc phòng ban nào? Đi đứng không nhìn đường để đụng trúng Cao tiểu thư, còn không mau xin lỗi” Thẩm An Nguyệt tốt tính nên xin lỗi lần nữa, rồi cúi xuống nhặt tập hồ sơ xin việc, vài tờ giấy bay ra lộn xộn trên sàn.

Tờ giấy cuối cùng rơi sát đôi giày cao gót màu đỏ, Thẩm An Nguyệt vươn tay nhặt thì bị đôi giày giẫm lên.

“Mục Tịch Nhi! Mày diễn thật đạt.

Không ngờ sao bốn năm, mày lại quay về đây để cướp Bạch Tư Vũ của tao đúng không?” Thẩm An Nguyệt thấy không phải nói mình nên bỏ ngoài tai, lịch sự hỏi.

“Xin lỗi, cô giẫm lên giấy của tôi.

Có thể bỏ chân ra không?” Thẩm An Nguyệt vừa nói xong cô cúi người xuống, nhặt tờ giấy lên nhưng Mục Tử Du dùng gót nhọn của đôi cao gót dí thật mạnh xuống.

May là Thẩm An Nguyệt phản ứng nhanh né kịp, không thôi là bàn tay cô đã thủng ngay một lỗ to tướng như tờ giấy kia.

Thẩm An Nguyệt tức giận, đứng thẳng người.

“Cô làm gì vậy? Tôi chẳng may va vào cô, tôi cũng đã xin lỗi rồi.

Có cần gây khó dễ thế không?” “Gây khó dễ?” Đôi môi son đỏ rực rít lên the thé.

“Mục Tịch Nhi ơi là Mục Tịch Nhi.

Tao không ngờ mày lại vô liêm sỉ như thế, tại sao mày mất tích bốn năm rồi thì mày an phận ở nơi đó đi.

Tại sao mày lại quay về đây để làm gì? Một trăm triệu chưa vừa lòng mày đúng không Mục Tịch Nhi? Mày còn muốn về đât lấy hết bao nhiêu tiền của anh ấy mới chịu buông tha?”.


Thẩm An Nguyệt chớp chớp mắt, chỉ ngón tay vào ngực mình, hỏi lại.

“Cô nói chuyện với tôi hả? Tôi tên Thẩm An Nguyệt, không phải Mục Tịch Nhi nào đó.

Cô nhận nhầm người rồi.

Nếu cô muốn phát điên lên về cái gì đó, thì cô kiếm cái người gì đó hình như Mục Tịch Nhi đó đi.

Đừng ở đây ngán đường kiếm chuyện với tôi.” Mục Tử Du tức giận trước bộ mặt ngây thơ, đưa tay túm cổ áo sơ mi của Thẩm An Nguyệt, gằn giọng.

“ Mục Tịch Nhi mày có biến thành tro, tao cũng nhận ra.

Đừng tưởng, mày phẫu thuật thẩm mỹ nát hết cái gương mặt này thì tưởng là mày có thể qua mắt được tao.

Mày muốn trở nên xinh đẹp để trở về quyến rũ Bạch Tư Vũ đúng không?” Thẩm An Nguyệt không hiểu lời cô gái, nhưng cái tên Bạch Tư Vũ khiến dây thần kinh nào đó trong đầu cô giật mạnh, cơn đau từ thái dương bắt đầu lan nhanh khắp đầu.

Thẩm An Nguyệt ôm đầu ngồi sụp xuống.

“Đầu tôi đau… đau quá.” Mục Tịch Nhi đá thật mạnh vào bụng của Thẩm An Nguyệt, chua ngoa mắng.

“Hết thay đổi thân phận, lại giở trò ăn vạ, mày thật kinh tởm.

Mày tưởng tao là Bạch Tư Vũ sao? Có thể dùng chút chiêu trò ăn vạ đó thì có thể làm tao mềm lòng sao? Mày nằm mơ đi.” Thẩm An Nguyệt bị đá ngã người ra sàn, do không phản ứng kịp nên đầu cô đập thật mạnh xuống sàn nhà.

Mắt hoa lên, đầu choáng váng, da cô mỏng sau cú đập mạnh xuống sàn nên đá rách một đường máu nhỏ giọt chảy ra.

Thẩm An Nguyệt đứng dậy bắt đầu mắng chửi lại cô ta.


“Cô có bị điên không hả? Tôi đâu có biết chị là ai.

Từ nãy đến giờ, chị cứ ngăn cản và chửi mắng tôi là sao ? Chị đừng ngậm máu phun người” “Con khốn! Không còn giả vờ nữa hả?” Mục Tử Du tát vào mặt Thẩm An Nguyệt, xông lên muốn tóm tóc thì bị lão hói trung niên nãy giờ vẫn há hốc miệng nhìn khuôn mặt Thẩm An Nguyệt, cản lại.

“Mục tiểu thư, đừng đánh, đừng đánh.

Đây là công ty, nếu đến tại Bạch tổng sẽ không hay.” Thẩm An Nguyệt nhờ cái tát đau rát, đầu óc trở nên minh mẫn.

Thấy bản thân bị đánh, cô dù hiền lành cũng biết phản kháng.

“Sao cô đánh tôi? Tôi va vào cô cũng xin lỗi rồi.

Cô có sứt mẻ miếng thịt nào đâu, sao vô cớ đánh người?” “Mục Tịch Nhi, tao phải đánh chết loại người hai mặt như mày… Trường quản Hà, ông buông tôi ra…” Nghe thấy cô gái gọi sai tên mình, Thẩm An Nguyệt thanh minh.

“Cô nhận nhầm người rồi…” “Xin lỗi, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Mục tiểu thư, chúng tôi có thể giúp gì cho cô?” Quản lý bộ phận lễ tân cùng vài người nữa đúng lúc đi đến, thấy có ẩu đả liền tiến đến can ngăn.

“Bảo vệ, đuổi ả này ra khỏi công ty” Mục Tử Du nhìn thấy nhóm người mới xuất hiện, liền ra lệnh như chủ nhân.

“Cô gái này là người công ty hẹn phỏng vấn, chắc là có sự hiểu lầm” Quản lý bộ phận lễ tân cố gắng hòa giải, nhưng Mục Tử Du như phát điên, bắt bảo vệ đuổi bằng được Thẩm An Nguyệt cút khỏi đây.

Quản lý đến gần cô, lịch sự nói.

“Cô Thẩm , bên phòng nhân sự vừa thông báo, buổi phỏng vấn dời sang ngày khác.

Công ty sẽ liên lạc lại với cô khi sắp xếp được nhân sự.” Thẩm An Nguyệt cái nhìn áo sơ mi nhăn nhúm vì cô gái điên kia vò nát, bây giờ vào phỏng vấn sẽ tạo ấn tượng xấu.

Cô gật đầu cảm ơn quản lý bộ phận lễ tân, quyết định về nhà đợi tin tức.

Đi ngang qua đại sảnh, phần ngực áo mất khuy khiến cảnh xuân bên trong lấp ló lộ liễu, Thẩm An Nguyệt xấu hổ vì bị mọi người cười nhạo.

Hôm nay ra đường thật xui xẻo, Thẩm An Nguyệt xụ mặt bước ra cổng công ty.

Cánh tay cô bất ngờ bị kéo giật lại, cơ thể lảo đảo suýt ngã.


Cô cảm thấy xui xẻo vẫn còn đeo bám cô khi khuôn mặt xạm đen tức giận của Lăng Triệt khủng bố ngay trước mắt.

“Nguyệt Nhi, em làm gì ở Bạch thị?” Khuôn mặt khủng bố giận dữ của Lăng Triệt áp sát Thẩm An Nguyệt.

Thẩm An Nguyệt chột dạ, mắt đảo tròn lấp liếm hỏi.

“Triệt, anh đi đâu vậy? Không phải bây giờ đang giờ làm sao?” “Nguyệt Nhi!” Lăng Triệt quát lên, bóp mạnh vai cô, không quan tâm vết thương trên người cô như thế nào? Lăng Triệt tức giận hỏi.

“Không phải anh cấm em đến Bạch thị xin việc sao?” Cơ thể Thẩm An Nguyệt bị lắc mạnh, nước mắt ứa ra vì vai bị bóp nghiến đau đớn.

“Em..” Lăng Triệt không cho cô nói hết lời, thô lỗ kéo tay cô rời khỏi cửa cao ốc to lớn.

“Đi theo anh! Rời khỏi đây.

Ngay bây giờ! Anh sẽ đặt vé đi ngay bây giờ khỏi thành phố này.” Cổ tay đau nhức bị lôi đi, Thẩm An Nguyệt biết hắn giận nên lẽo đẽo chạy theo, hơi ấm ức vì lần đầu tiên bị Lăng Triệt quát mắng cáu gắt.

Đi khá xa khỏi Bạch thị, Lăng Triệt rẽ vào ngõ nhỏ vắng người bên cạnh, quay sang muốn tiếp tục mắng người thì phát hiện mắt Thẩm An Nguyệt đang ngập nước.

“Khóc cái gì? Không lẽ, anh mắng oan cho em?” Thẩm An Nguyệt giật tay ra, nhìn dấu tay lằn đỏ trên làn da trắng hồng, nước mắt lã chã rơi đưa tay đến trước mặt Lăng Triệt.

“Xoa xoa” Lăng Triệt theo thói quen muốn cầm tay cô nhưng nhớ ra bản thân đang tức giận, liền trừng mắt, cơ thể đứng thẳng xa cách lãnh đạm.

“Đừng hòng làm nũng.

Từ lúc nào em biết nói dối với anh? Có phải lời nói của anh không là gì với em? Em coi thường anh đúng không Nguyệt Nhi?” Thẩm An Nguyệt thấy không được cưng chiều như thường ngày, biết chuyện cô đến Bạch thị thực sự làm Lăng Triệt không vui.

Cô bước đến gần, níu cổ tay áo hắn, lắc lắc.

“Triệt, Nguyệt Nhi biết lỗi rồi.

Đừng giận em nữa được không?” Mắt tròn long lanh nước, đôi môi đỏ căng mọng chu ra cầu xin.

Mỗi lần Thẩm An Nguyệt nhõng nhẽo xin lỗi, Lăng Triệt đều đầu hàng vô điều kiện..