Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc Cố Chấp

Chương 37: Tần Lục Nguyệt được coi trọng




   Biểu hiện của Tần Lục Nguyệt ở công ty như thế nào, đều được truyền đến tai Tông Minh Hạo không sót một chữ.

   Vốn Tông Minh Hạo cũng không muốn quan tâm đến nó.

   Đáng lẽ, hắn muốn làm cho nó phải chịu khổ sở.

   Không cần biết là ai, chỉ cần làm nó khó chịu thì hắn đều rất vui vẻ!

   Nhưng, khi nghe thấy Tần Lục Nguyệt có thể xoay chuyển tình thế, cuối cùng lại có thể đưa ra một tài liệu hoàn hảo, giữ lại được quảng cáo, Tông Minh Hạo lại càng có hứng thú với Tần Lục Nguyệt.

   Tông Minh Hạo vừa xem tài liệu về Tần Lục Nguyệt vừa hỏi Tiểu Triệu: “Trước đây cô ấy học về chuyên nghành gì?”

   "Thiết kế quảng cáo."_Tiểu Triệu trả lời: "Vốn thiếu phu nhân được điều đến làm việc tại bộ phận kế hoạch nhưng giữa đường lại bị kéo đến bộ phận hậu cần. Rất khổ cực mới có thể trở thành nhân viên xuất sắc nhất của bộ phận hậu cần."


   “Bộ phận hậu cần không phải chỉ phụ trách mấy việc linh tinh thôi sao? Sao lại phải phụ trách thu thập tài liệu nữa?"_Tông Minh Hạo nhướn mày hỏi: “Việc này, bộ phận hậu cần không phải phụ trách mới đúng chứ?"

   Tiểu Triệu cười nói: "Tổng giám đốc, theo tổ chức của những công ty nhỏ, bình thường nhân viên luôn phải kiêm thêm chức vụ. Nhưng mà, cũng chính nhờ như vậy, thiếu phu nhân mới có thể xuất sắc đến thế."

   “Như thế mới thú vị. Tôi muốn xem, tiếp theo cô ấy sẽ làm như thể nào!"_Khóe miệng Tông Minh Hạo khẽ nhếch lên, dường như hắn đối với cô gái này, càng ngày càng có hứng thú.

    Tiểu Triệu nói thêm: “Bên dưới có người muốn hỏi thăm thân phận của thiếu phu nhân, tôi đã ngăn lại. Bây giờ, không ai biết thiếu phu nhân chính là Tần Lục Nguyệt."


    Tông Minh Hạo nhẹ nhàng nở nụ cười, trong đôi mắt lại hiện lên một tia thích thú, hỏi: “Nghe nói công ty quảng cáo Hưng Minh sắp tới sẽ tổ chức cuộc họp hàng năm?"

   "Đúng vậy, Tổng giám đốc.”_Tiểu Triệu cung kính trả lời: “Được tổ chức vào thứ sáu tuần sau, địa điểm là ở khách sạn quốc tế Lệ Đăng thuộc Tập đoàn Tông Thị."

   Tông Minh Hạo nghe xong, vui vẻ gấp bội.

  Cuộc họp hàng năm của công ty Hưng Minh cần phải mang theo bạn trai đến đấy dự tiệc. Đương nhiên, Tần Lục Nguyệt cũng không phải ngoại lệ, nhất định phải mang theo bạn trai.

   Đến lúc cô ấy đến cầu xin mình, mình nhất định phải nói vài câu đả kích cô mới được.

   Tưởng tượng đến hình ảnh đẹp đẽ ấy, Tông Minh Hạo lại càng thêm vui vẻ.

.

..

...

   Lúc ăn cơm trưa, Tần Lục Nguyệt đang cùng Giám đốc bộ phận phát triển vừa ăn cơm vừa đi làm quen với mọi người, bỗng có người nói: "Tại sao Vương Lan cũng đến đây? Da mặt cô ta cũng quá dày rồi đấy!"


  Bên cạnh lập tức có người tiếp lời: “Nhìn đi, cô ta theo Giám đốc đến mà! Không có cách nào khác, ai bảo người ta là họ hàng của Giám đốc cơ chứ! Chúng ta vẫn nên nhỏ giọng một chút đi."

   Tần Lục Nguyệt nhìn qua, quả nhiên trông thấy Vương Lan đang đi cùng Giám đốc, lại còn không biết xấu hồ mà đi nói khắp nơi rằng vì kế hoạch quảng cáo này mà cô ta phải bỏ ra không ít công sức.

  Tần Lục Nguyệt muốn cạn lời luôn!

    Kệ đi, kệ cô ta.

   Dù sao mình cũng đã hoàn thành kế hoạch quảng cáo này, Giám đốc sẽ đưa trước cho mình tiền thưởng, cuối tháng là có thể gom đủ 5 vạn!

   Vào lúc Vương Lan đang tự tung hô bản thân lên, bỗng nhiên có người hỏi: “Không đúng? Tại sao tôi chưa nhìn thấy cô bao giờ nhỉ? Tài liệu của kế hoạch quảng cáo này từ đầu đến cuối, đều là do Tần Lục Nguyệt chuẩn bị mà? Tôi quen biết cô ấy 2 năm rồi, làm sao tôi lại không nhớ là có thêm một người họ Vương phụ trách?"
   Xung quanh, có không ít người không nhịn được phì cười.

   Sắc mặt của Vương Lan lúc này y như cái bảng màu, hiện lên đủ loại màu sắc.

   Giám đốc ho khan một tiếng, vội vàng giải thích thay cô ta: “Kế hoạch này thực ra là do tất cả mọi người trong bộ phận của tôi cùng hoàn thành. Tiểu Vương, cậu cũng hiểu mà. Nhưng bởi vì Tần tiểu thư xinh đẹp nên được chọn làm người đại diện.”

   Người tên Tiểu Vương kia "à" một cái, dường như cũng không tin lắm.

  Phía sau, Vương tổng cầm một ly rượu đến chào hỏi Tần Lục Nguyệt: “Tôi nhìn Tần tiểu thư thấy rất quen."

   Tần Lục Nguyệt lập tức mỉm cười trả lời: "Không có cách nào cả, có lẽ là do khuôn mặt của tôi quá đại trà thôi!"

   Vương tổng lại cười ha ha vài tiếng, sau đó nhìn Tần Lục Nguyệt băng ánh mắt sâu xa hỏi: “Tần tiểu thư, nhà cô có người nào có quan hệ cùng tập đoàn Tài chính Tông Thị sao?"
   Vương tổng cho rằng Tần Lục Nguyệt có quan hệ với thiếu phu nhân của Tông gia là bởi vì nhìn nó rất giống với cô dâu ngày hôm đó.

   Nhưng mà Vương tổng cũng không cho rằng nó chính là thiếu phu nhân của Tông thị.

   Bởi vì, thân làm con dâu của một gia tộc như vậy, làm sao có thể vừa kết hôn xong đã ra ngoài đi làm chứ!

   Cho nên, Vương tổng mới thử hỏi Tần Lục Nguyệt như vậy.

   Nếu Tần Lục Nguyệt thật sự có quan hệ với vị thiếu phu nhân kia, thì phải đối xử với cô thật tốt.

   Đây chính là cơ hội tốt để có thể làm quen với Tông gia!

   Nhưng ông ta sao có thể nghĩ đến, Tần Lục Nguyệt lại chính là vị thiếu phu nhân đó chứ?!

    Tần Lục Nguyệt nghe ông ta hỏi vậy, giật mình một cái, lập tức trả lời theo bản năng: "Không!"

   Mặt Vương tổng hiện lên một tia thất vọng, lập tức nói lời động viên cô: “Tuổi còn nhỏ mà là đã bản lĩnh như thế này, rất tốt!"
   “Cảm ơn Vương tổng đã khích lệ!"_Tần Lục Nguyệt lập tức trả lời: “Nếu sau này Vương tổng cần gì, công ty quảng cáo Hưng Minh nhất định dốc hết sức hoàn thành!"

  Vương tổng lại cười nói: “Được, được, được!"

   Vương tổng đi được một lúc, dần dần cũng có những người khác tới chào hỏi nó.

   Nhìn thấy Tần Lục Nguyệt được mọi người coi trọng, Vương Lan tức đến nỗi mũi cũng phải méo đi.

   "Tiện nhân, tiện nhân!"_Khuôn mặt Vương Lan vặn vẹo, tay dùng sức vò nát khăn trải bàn đáng thương. Cô ta hận không thể đem khuôn mặt của Tần Lục Nguyệt giống như cái khăn này, vò nát nó đi!

   Ăn cơm trưa xong, mọi người cùng nhau đi tiễn Vương tổng.

   Đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, bỗng có người nói: “Hỏng rồi! Tôi cầm nhầm chìa khóa xe mất rồi! Tài xế cũng đã về, haizz, xem ra tôi không trở về được rồi!"
   Tần Lục Nguyệt lập tức nói: "Nếu không, để tôi đưa anh về?"

   Vương Lan nghe vậy, cười phá lên: "Cô? Còn đưa người ta về? Cô có xe sao?"

    Tần Lục Nguyệt chợt nhớ ra, hôm nay có để xe trong bãi đỗ xe của công ty.

   Chiếc xe này quá nổi bật, quả thật không thể mang ra.

   Trong lúc Tần Lục Nguyệt đang suy nghĩ, mắt Vương Lan bỗng lóe lên, cô ta rốt cục cũng tìm được cơ hội làm Tần Lục Nguyệt dơ mặt rồi!

    Vương Lan từ trong mọi người xông ra, giật lấy túi xách của Tần Lục Nguyệt, đổ hết mọi thứ trong túi của cô ra, cười nhạo nói: “Đến đây, đến đây! Mọi người nhìn xem, cô ta ngay cả cái chìa khóa xe cũng không có, làm sao đưa người ta về được?”

   Tần Lục Nguyệt giật mình muốn ngăn lại nhưng đã không kịp nữa rồi.

    "Cách", một chiếc chìa khóa xe thể thao Lotus rơi trên mặt đất.
   Tất cả mọi người đều nhìn vào chiếc chìa khóa hiệu Lotus kia.

   Vương Lan đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười phá lên, khinh bỉ nói: "Trời, cô không mua nổi xe nên mua tạm chìa khóa sao? Tần Lục Nguyệt, cô thật biết làm bộ nha! Không biết cái chìa khóa này có phải bật lửa hay hộp kẹo cao su gì đó không nữa?"

   Vương Lan vừa nói vừa ấn vào chiếc chìa khóa.

   Giây tiếp theo, cách đấy không xa, một chiếc xe thể thao Lotus màu đỏ sẫm lóe đèn rực rỡ.