Cô Vợ Gả Thay Của Bạch Tổng

Chương 62: 62: Gia Tộc Bất Ổn





Buổi tối, Luca cứ quấn quýt lấy Lưu Ánh Thư.
“Mẹ xinh đẹp, mẹ có đói không, Luca giúp mẹ nấu mỳ.

Hay là mẹ khát, Luca lấy nước cho mẹ nhé?”
Nhìn cậu nhóc lăng xăng trước mặt mình, cô không nhịn được mà ôm cậu bé vào lòng.
“Luca có đói không?”
“Dạ không ạ, Luca đã ăn cơm với cậu rồi.”
Cô đã quên tất cả mọi thứ, kể cả những thứ con trai cô thích.

Nhìn thằng bé cô không nhớ lại được quá khứ nhưng cô cảm thấy rất thân thiết.

Cô có thể khẳng định thằng bé chắc chắn là con trai của mình kể từ lần đầu gặp mặt.
“Luca, con có thể kể cho mẹ nghe về con không?”
Luca ấp úng, không biết nên nói hay không.

Cậu cùng với ba đã căn dặn, Luca không được để mẹ nhớ lại chuyện của quá khứ.
“Cậu Thế Vũ nói Luca không được kể.

Thật ra mẹ không cần nhớ lại bất cứ chuyện gì cả.

Mẹ có thể giữ lại Luca là Luca đã mãn nguyện rồi.

Mẹ đừng làm chuyện nguy hiểm."
Nhìn ánh mắt lo lắng đến mức sắp khóc của cậu, cô không đành lòng liền đổi chủ đề.
"Vậy Luca nói cho mẹ nghe xem con thích ăn gì?"

"Hải sản do mẹ chế biến."
Cô biết nấu ăn? Từ lúc cô tỉnh lại đều do Lưu Thế Vũ chăm sóc cô.

Đừng nói là xuống bếp cho dù là bàn trang điểm cũng có người giúp cô dọn.
"Vậy ba con thích ăn gì?"
"Bất cứ thứ gì mẹ nấu ba điều thích.

Kể cả một tô mì gói do mẹ chăm nước ba cũng ăn rất ngon miệng.

Nhưng ba xấu lắm, ngày nào cũng dành mẹ với Luca.

Ba còn hăm dọa sẽ đem Luca gửi cho chị đẹp Tinh Nhi."
Nghe được những chuyện về mình, Lưu Ánh Thư vô cùng vui vẻ.

Nhưng nghĩ đến hai người tìm cô tận năm năm cô lại có chút đau lòng.
"Xin lỗi con trai, mấy năm qua đã khiến con lo lắng rồi."
Luca lắc đầu, cậu được mẹ ôm vào lòng.

Vòng tay của mẹ vẫn luôn là nơi ấm áp nhất, yên bình nhất.
"Có thể tìm được mẹ, Luca rất vui.

Cảm ơn vì mẹ vẫn an toàn."
Cô an ủi Luca.
“Nếu đã tìm được mẹ rồi thì Luca sau này không cần buồn nữa.”
“Vâng, Luca sẽ cười tươi mỗi ngày vì Luca biết mẹ thích Luca cười nhất.”
Có một đứa con trai ngoan ngoãn, một người chồng yêu tương.

Cô làm sao có thể chấp nhận quên đi họ.

Cô muốn nhớ lại mọi chuyện, trong lòng có chút nôn nóng.

Nhưng cô cũng biết cô không được vội.

Nếu cô có chuyện gì, sẽ có rất nhiều người vì cô mà đau lòng.
Hương hoa hồng theo gió và nắng sớm tràn vào phòng.

Lưu Ánh Thư bừng tỉnh.

Hôm nay cô muốn xuống bếp.

Cô đã mời Bạch Đăng Vũ, Nguyễn Hoàng Thái, Tinh Nhi, Hamlet và Sarah và cả anh trai mình là Lưu Thế Vũ.
Cô có chút lo lắng vì đây là lần đầu cô xuống bếp kể từ khi tỉnh lại.

Cô không chắc mình có thể nấu được thứ gì đó.

Nhưng khi cô chạm vào dụng cụ làm bếp.


Cô có một cảm giác quen thuộc vô cùng.
Đến hơn mười giờ trưa, mọi người đã quay quần bên bàn tiệc.

Nhìn một bàn ăn Lưu Thế Vũ không tin được nhìn em gái mình.
“Trước kia em làm đầu bếp sao?”
Bạch Đăng Vũ thấy cô vui vẻ hắn cũng cảm thấy lòng mình ấm áp.

Sarah cười khúc khích.
“Trước kia em ấy là thầy dạy nấu ăn trở trung tâm của Hamlet.

Thực lực không phải là tầm thường đâu.”
Món ăn của cô nấu đối với Bạch Đăng Vũ chính là mỹ vị, cô nấu rất ngon, thường nấu theo khẩu vị của hắn.

Luca ăn được thức ăn cô nấu thì không ngừng khen ngợi.
“Con đã nói là mẹ nấu ăn ngon nhất mà.”
Hình ảnh ấm áp và nụ cười tươi tắn của cô làm cho Lưu Thế Vũ hiểu ra.

Trước kia cô cũng đã từng sống thật hạnh phúc.

Dù không thích đứa em rể từ trên trời rơi xuống muốn cướp em gái của mình.

Nhưng hắn vẫn phải công nhận Bạch Đăng Vũ yêu cô rất thật lòng.

Yêu còn hơn hắn yêu em gái.

Nếu như giao cô cho Bạch Đăng Vũ, hắn có thể an tâm.

Cả đời này của em gái hắn chắc chắn sẽ được hạnh phúc.
“Bạch Đăng Vũ, đưa em gái tôi đi đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Không khí đang vui vẻ cũng chững lại.


Mọi người không hiểu chuyện gì chỉ có thể nhìn nhau.
“Anh hai, đã xảy ra chuyện gì?”
“Gia tộc chúng ta rất lớn.”
“Chuyện này em biết.”
Đất nước nơi bọn họ đang sống, tuy lãnh thổ rộng lớn nhưng dân chúng thưa thớt.

Nhà nước không quản lý được hết mọi người.

Đa số đều dùng bạo lực đấu tranh, tự quản một vùng.
“Ở đây gia tộc Lưu gia đứng đầu, cũng chính là người cai quản, chúng ta muốn làm gì không ai có thể ngăn cản được.

Nhưng gia tộc chúng ta chưa từng đoàn kết.

Năm đó mẹ đang có thai em rời đi cũng vì nguyên nhân này."
Hắn vừa mới tìm được em gái, không ngờ rằng gia tộc lại một lần nữa dậy sóng.

Hắn không thể nắm chắc bản thân sẽ đàn áp được bọn họ.

Hắn sợ em gái hắn gặp chuyện.

Hắn từ sớm đã phải rời bỏ khỏi mẹ.

Cũng vì cuộc chiến gia tộc lần cuối gặp mẹ hắn cũng không có cơ hội.

Em gái hắn lưu lạc nhiều năm như vậy mới tìm về được hắn không muốn cô xảy ra bất cứ chuyện gì.