Buổi sáng tại Bạch Gia, Bạch Đăng Vũ khoác lên mình bộ vest đen sang trọng, chọn đại một cái đồng hồ trong số mấy chục cái đắt giá kia đeo vào.
Đến khi người làm tiễn được hắn ra xe mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong nhà này người đáng sợ nhất không phải là Bạch lão gia uy nghiêm, cũng không phải phu nhân ngoài mặt tỏ ra hiền lành phúc hậu, càng không phải cậu chủ nhỏ tính tình đanh đá, người chân chính đáng sợ là Bạch Đăng Vũ cậu cả của Bạch gia.
Từ lối sống tới tính cách âm trầm của hắn không ai có thể suy đoán được hắn đang nghĩ gì.
Hắn chưa từng đánh, chưa từng mắng, nhưng người trong nhà chẳng ai dám làm trái ý hắn, chỉ một ánh mắt, một cái nhíu mày cũng khiến người đối diện sợ xanh mặt.
Chỉ là hôm nay không phải là một ngày may mắn của hắn.
Xe vừa lên tuyến đường cao tốc đã xảy ra chuyện.
“Cậu chủ, không ổn rồi, xe không thắng được.”
Giọng của chú tài xế gấp gáp, Bạch Đăng Vũ kéo dây an toàn trên mặt cũng thoáng qua một tia kinh hoàng.
“Tin tức khẩn cấp từ đài truyền hình, vụ tai nạn vừa mới xảy ra trên xa lộ cao tốc, một chiếc xe mất thắng đâm vào vách chắn.
Tài xế và một hành khách ngồi sau điều bị thương nặng, hiện tại vẫn chưa có thông tin danh tính, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thông tin thêm về vụ này, cám ơn quý khách đã theo dõi.”
Lê Ánh Dương đang ngồi coi tivi cùng mẹ của mình, hai người ăn trái cây cũng không ngại vứt thẳng xuống nền nhà.
Lê Ánh Thư chỉ có thể quét đi quét lại chứ không dám lên tiếng phàn nàn.
Mà cho dù cô nói thì được gì chứ, sẽ chỉ càng bị đánh thê thảm thêm mà thôi.
Lê Ánh Dương với tay lấy điện thoại của bản thân, cô lướt nhìn thông tin của mấy người qua đường có mặt tại đó chụp lại.
Bên trong có một tấm ảnh khiến cô giật mình, trái táo đang cắn dở cũng rơi xuống đất.
“Mẹ… mẹ mau nhìn xem đây có phải là xe của Bạch Đăng Vũ hay không?”
Bạch Đăng Vũ chính là chồng sắp cưới của cô.
Lê gia có một người con gái sắp gả cho Bạch gia mà trở thành một gia tộc lớn được ưu ái trong thương trường.
Cẩm Vân là mẹ của Lê Ánh Dương, nghe con gái nói bà cũng giật mình cầm lấy điện thoại.
“Hình như là xe hắn thường hay sử dụng, để mẹ gọi cho ba con hỏi.
Nếu là hắn…”
Bà không nói nữa, thương tiếc nhìn con gái.
Mong là Bạch Đăng Vũ không có việc gì, nếu không con gái bà phải làm sao bây giờ.
Thật ra Lê Ánh Dương cũng không có bao nhiêu tình cảm với Bạch Đăng Vũ, cô gặp hắn cũng chỉ có vài lần, tính tình hắn lạnh nhạt, gương mặt khó ở chưa từng cười với cô một lần.
Nếu không phải hắn là người thừa kế của Bạch Gia cô nhất định không muốn nhìn mặt hắn.
Đến chiều, tin tức được xác nhận, Bạch Đăng Vũ chủ tịch của tập đoàn bất động sản Bạch Gia bị tai nạn giao thông trên đường cao tốc, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng hai chân đã không thể đi lại được nữa.
Lê Tuấn Anh vừa về đến nhà đã nghe tiếng khóc của con gái cưng, vừa thấy ông Cẩm Vân cũng bước nhanh nép vào ngực ông khóc lớn.
“Hai mẹ con làm sao vậy?”
Lê Ánh Thư pha ba ly trà nóng mang ra cho ba, mẹ cả và chị gái uống một chút lấy lại bình tỉnh.
Cô thường không ra ngoài, cũng không được tiếp xúc với công việc của ba, càng không được đi học đại học.
Cô đối với chuyện mẹ và chị gái bị làm sao hoàn toàn không biết gì.
Cô nhanh chóng đi vào bếp, nếu làm mẹ cả cùng chị chướng mắt cô sẽ bị ăn đòn.
“Ba… con không muốn làm vợ một tên tàn phế.
Bạch Đăng Vũ hắn tàn phế rồi.
Ba chẳng lẽ còn muốn đem con gả cho hắn sao?”
Lê Ánh Dương úp mặt vào gối khóc nức nở.
Lê Tuấn Anh nghe thế cũng khó xử.
Ông luyến tiết con gái nhưng mà Bạch gia thật sự không phải là gia tộc có thể động vào.
“Nhưng hôn ước của hai nhà đã được định ra từ lúc con còn chưa sinh, Bạch gia lớn như thế hiện tại chúng ta lật lọng thì làm sao còn có thể làm ăn ở cái đất này nữa.
Con nói cái gì cũng nên biết suy nghĩ một chút.”
“Ba muốn thì tự mà đi lấy, con nhất định không lấy một tên mà chân còn không đứng lên được.
Với lại ai biết hắn sau tai nạn còn có được xem là một thằng đàn ông hay không?”
Bệnh viện xác nhận nửa người dưới của Bạch Đăng Vũ đã hoàn toàn liệt không thể chữa trị được nữa.
Đây là một bệnh viện lớn, điều hành bởi tiến sĩ, giáo sư người nước ngoài có danh tiến trong ngành y học, bọn họ hiện tại cũng đã không trông mong gì vào việc phục hồi hai chân của Bạch đăng Vũ.
“Con không muốn lấy cũng phải lấy.”
Công ty ông có một phần lớn cổ phần của Bạch gia, năm đó cũng là ông nội của Bạch Đăng Vũ cùng ba vợ của ông đã giúp đỡ ông gây dựng nên công ty như ngày nay, phần lớn cổ phần điều nằm trong tay vợ ông và Bạch gia.
ông muốn lật lọng e rằng cũng khó.
Chuyện này Cẩm Vân cũng biết, tuy bà đã giao toàn quyền công ty lại cho chồng nhưng quan hệ sâu xa trong đó bà rõ hơn ai hết.
“Có thể kéo dài thời gian không? Để cho con gái của mình bình tĩnh lại một chút.”
Thấy mẹ cũng không bênh vực mình Lê Ánh Dương có chút không tin được.
Không lẽ cô phải lấy một tên tàn phế, suốt ngày chỉ có thể quay quanh chăm sóc hắn? Vậy tương lai của cô còn gì nữa để sống chứ?
“Con không chịu, con nhất định không lấy.”
Chén trà trên bàn bị Lê Ánh Dương gạt xuống đất vỡ vụn.
Lê Ánh Thư giật mình từ trong bếp chạy ra dọn dẹp.
Cô sợ một hồi ai đạp phải thì lại không hay.
Nhưng Lê Ánh Dương vừa nhìn thấy Lê Ánh Thư liền nín ngay lập tức.
Cô ngồi ngay ngắn lại nhìn ba mình.
“Lúc trước hứa hôn mọi người đã nói như thế nào?”
Thấy con gái bình tỉnh nhìn Lê Ánh Thư, bà Cẩm Vân liền hiểu ý con mình.
“Lúc đó ông con chỉ hứa là nếu nhà ta sinh ra con gái sẽ cùng Bạch gia kết hôn, để hai nhà thân càng thêm thân.”
Thấy mẹ cả và chị nhìn mình, trong lòng Lê Ánh Thư dâng lên dự cảm xấu, bọn họ lại muốn làm cái gì đây?
“Ba à! Người ta cũng chỉ nói là kết hôn với con gái của ba, đâu nhất thiết phải là con chứ.
Ở đây chẳng phải ba vẫn còn một cô con gái hay sao?”
Lê Ánh Thư giật mình khiến mảnh sứ cứa vào tay, đau đớn khiến cô trấn tỉnh.
Thì ra bọn họ đang đánh chủ ý lên người cô, muốn cô thay chị gả qua cho một người tàn phế.
Cô không nói gì, có nói cũng chẳng thể thay đổi được kết cục, cô chỉ im lặng đưa mắt nhìn ba mình.
Ông không dám nhìn thẳng cô, nhưng cũng ngầm đồng ý.
Ông ấy chính là như vậy, trước giờ điều như vậy.
Cuối cùng trong gia đình này cô là cái gì? Không là gì cả.
Một con ở cũng không bằng.
Cô không có quyền lên tiếng, dù là vì chính bản thân cô.
Nếu cô phản kháng họ có thể đánh, có thể nhốt, cuối cùng cũng sẽ tổng cô lên xe hoa về với người đàn ông xa lạ còn bị tàn phế kia.
Cô không thể trốn, chẳng thể chạy vì giấy tờ của cô điều nằm trong tay mẹ cả, tiền cô cũng chẳng có, cô có thể làm gì.
Bất lực đến cực độ như thế.
“Nếu con là tiểu thư của nhà họ Lê thì con không cần phải làm mấy công việc này nữa đúng không? Mẹ cả tự cho người dọn dẹp nhé, con mệt rồi muốn về phòng ngủ.”
Mười mấy năm qua, cho dù cô mềm mỏng, yêu họ thật tâm như người nhà thì họ cũng chẳng tiếp nhận cô.
Cô còn cố gắng để làm gì? Để rồi mai kia cũng phải thay chị mình gả cho một người cô chưa từng quen biết.