Cô Vợ Dễ Thương

Chương 233: Không Có Ai Tốt Tính Hơn Em Cả






Trình Nguyệt Như tắm rửa xong, cầm chiếc hộp đến phòng làm việc, mở ra xem kĩ lại một lần nữa.
Ban nãy lúc còn ở trong cục, cô chỉ mới xem qua loa, chứ chưa xem kĩ càng những thứ này trước mặt Trương Dương.
Trình Nguyệt Như lấy chiếc chìa khóa được khắc từ ngọc trong hộp ra, đặt dưới ánh đèn để soi thật kỹ, thử xem có nhìn ra được điều gì không?
Qua vài phút, vẫn chỉ nhìn ra được nó là chiếc chìa khóa bằng ngọc, không có phát hiện nào khác.
Trình Nguyệt Như có hơi không cam tâm, đặt chiếc chìa khóa vào trong lòng bàn tay, chơi đùa với nó.
Mấy thứ đồ như này nhà họ không có một nghìn cái thì cũng phải có đến tám trăm cái.
Nhìn bao nhiêu năm như vậy, cô cũng là một người xem ngọc chuyên nghiệp rồi.
Cô có thể chắc chắn, chiếc chìa khóa này giống với cái mà cô có.
Màu ngọc rất đẹp, chất lượng cũng rất tốt, vừa nhìn đã biết giá cả không hề rẻ, hơn nữa còn là một miếng ngọc cổ được bảo quản cẩn thận.
Trình Nguyệt Như nhìn một lúc lâu, sau đó đem hộp đồ nghề lấy một cái nhíp trong đó ra, rồi cô đeo một chiếc kính phóng đại vào, dùng chiếc nhíp xoay chuyển chiếc khóa.
Sau khi thử vài lần, dường như có những tiếng lách cách yếu ớt vang lên bên tai, Trình Nguyệt Như cảm thấy vui mừng, cẩn thận tháo nửa vòng tròn đã mở trên khóa ngọc ra, xem xét món đồ bên trong, trong lỗ nhỏ hình như có gì đó.
Trình Nguyệt Như bật chiếc đèn trên bàn làm việc lên, đặt khóa dưới đèn, cẩn thận quan sát.

Cô lại lấy ra một chiếc nhíp nhỏ hơn, khẽ đút vào chiếc lỗ đó.
Quả thật có đồ!
Cảm giác trên tay giống như một miếng giấy hoặc miếng vải, nhưng bất kể là thứ gì, đều là món đồ có chất liệu rất tốt, nếu không thì không thể nhét trong một cái lỗ nhỏ như vậy được.
Nhịp tim của Trình Nguyệt Như đập nhanh hơn, cô tập trung toàn bộ tinh thần để lấy được món đồ đó ra.
Rất nhanh, cô đã lấy ra được món đồ nhỏ đó, cũng khá tương đồng với suy nghĩ trước đó của cô.
Nó là một loại vải trong suốt tương tự như vải nhưng không phải vải, và có những nét chữ mờ được ghi bên trên.
Trình Nguyệt Như phóng tiêu cự của kính lên mức lớn nhất nhưng vẫn không thể nhìn rõ những chữ đó.
Trình Nguyệt Như khẽ dụi mắt, quan sát lâu những thứ này khiến mắt cô thấy hơi mỏi rồi.
Lúc này, có tiếng ai đó gõ cửa phòng làm việc.
Giọng nói của Thẩm Diệu Quân truyền đến từ bên ngoài: “Sao bảo là đi ngủ rồi? Anh vừa nhận điện thoại của Giang Minh, em đã chạy đi làm việc rồi.”
Giọng nói vừa có chút bất lực lại vừa có phần cưng chiều.
“Diệu Quân, em rất xin lỗi.

Tối nay em có chút chuyện phải xử lí, chắc còn bận một lúc nữa.” Trình Nguyệt Như nói xong, cô cầm chiếc nhíp lên.
“Anh xuống nhà lấy cho em cốc sữa và một ít đồ ăn.” Thẩm Diệu Quân nói xong, quay người đi xuống nhà.
Trình Nguyệt Như khẽ mỉm cười, cúi đầu tiếp tục làm công việc đang dang dở.
Năm phút sau Thẩm Diệu Quân mang sữa và đồ ăn lên: “Ăn chút đồ trước đã, một lát nữa anh sẽ làm cùng em.”
“Cả ngày nay anh đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ban ngày vất vả, ban đêm lại tăng ca thức khuya?” Thẩm Diệu Quân đút thức ăn cho cô.
Trình Nguyệt Như há miệng nuốt thức ăn vào, đáy mắt hiện lên ý cười dịu dàng.
Thẩm Diệu Quân nhìn qua chiếc hộp trên bàn và chiếc chìa khóa bằng ngọc trong tay cô, không hiểu hỏi: “Sao lại tháo đồ mà ba mẹ tặng em ra?”
“Thật sự rất giống chiếc chìa khóa của em sao?”
Đáy mắt Thẩm Diệu Quân hiện lên sự nghi hoặc: “Cái này không phải của em sao?”
“Không phải của em.


Đây là do đội trưởng Trương đem về từ vườn hoa Ninh Phương, anh ấy cũng cảm thấy giống món đồ của em, vì vậy mới giao lại cho em, ngày mai em sẽ trả lại anh ấy.”
Thẩm Diệu Quân vừa ăn vừa đút cho người phụ nữ bên cạnh: “Để anh đi lấy kính hiển vi, đêm nay sẽ thức cùng em.”
“Cảm ơn chồng.”
“Em vẫn không từ bỏ được người em gái kia sao?”
Trình Nguyệt Như gật đầu: “Diệu Quân, có phải anh cũng cảm thấy khó hiểu đúng không? Em và em gái gần như không có bất cứ tiếp xúc nào, chứ đừng nói đến tình cảm, bệnh viện nói em gái đã không còn nữa, nhưng ba mẹ cảm thấy em ấy vẫn còn sống, chỉ là đang ở một nơi nào đó mà bọn em không nhìn thấy mà thôi.

Em phải tìm ra em ấy, lỡ như em ấy đang sống rất đau khổ, điều kiện không được tốt thì phải làm sao? Em ấy đang đợi bọn em đến đón về thì sao? Hoặc là em ấy sống không được hạnh phúc, bị người khác bắt nạt? Vì vậy, em phải tìm cho ra em ấy.

Nếu như em ấy sống tốt, em sẽ không làm phiền, lúc nào em ấy cần sự giúp đỡ thì em sẽ ra tay.

Nếu như sống không tốt, thì em sẽ đón em ấy về nhà, có nhà họ Trình ở phía sau chống lưng cho em ấy, em ấy có thể sống cả một đời vô lo, không cần lo lắng đến chuyện tiền bạc, có thể làm chuyện mà em ấy muốn làm.

Nếu như… nếu như em ấy đã chết rồi, vậy thì bọn em cũng rõ ràng.”
Thẩm Diệu Quân nhìn vào mắt Trình Nguyệt Như: “Anh biết rồi, anh sẽ giúp em tìm.

Nhưng liệu em có từng nghĩ, ba mẹ và em tìm em gái trên một phạm vi rộng như vậy, Giang Minh sẽ cảm thấy thế nào, thằng bé liệu có đau lòng không?”
“Em từng nói với cô ấy về chuyện này rồi, tuy thằng bé không thể chấp nhận nhưng cũng tôn trọng suy nghĩ và mong muốn của bọn em, thằng bé cũng rất tò mò không biết người chị này có giống em hay không, ngày nào cũng nghĩ cách để hành hạ thằng bé.”
“Cô ấy bị em hành hạ cũng đủ thảm rồi, chắc là không muốn tìm thêm một người chị về bắt nạt mình nữa đâu.”
Trình Nguyệt Như lắc đầu bật cười: “Em cảm thấy tính cách của em gái sẽ không giống em đâu.

Tính cách của em không quá hợp với mọi người, dễ gây rắc rối.”
“Ai nói vậy? Không có ai tốt tính hơn em cả.”
“Nếu như tính cách của em hợp với mọi người thì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh sẽ không để mắt đến em khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.” Trình Nguyệt Như uống cạn cốc sữa mà Thẩm Diệu Quân đưa cho: “Chồng à, chúng ta bắt đầu làm đi.

Em cần anh làm trợ thủ của em.”

“Được, pháp y Trình.

Anh nên làm gì trước đây?”
“Lấy chiếc hộp của em qua đây cho em, so sánh vẻ ngoài của chúng dùm em, sau đó thay đổi thấu kính trên kính hiển vi, em cần độ chính xác và phóng đại cao hơn.”
“Tuân lệnh.” Thẩm Diệu Quân đứng dậy chuẩn bị xong mọi việc mà Trình Nguyệt Như giao cho.
Từ đầu đến cuối Trình Nguyệt Như đều đeo một chiếc găng tay trong suốt, giống như chiếc găng tay dùng một lần bên ngoài thị trường.
Nhưng nó chặt hơn và đảm bảo được cảm giác của các ngón tay so với găng tay dùng một lần, để tránh các ngón tay mất xúc cảm về các vật chứng.
Để tránh những thiệt hại không đáng có cho các vật chứng.
Vì như vậy, một khi cô đã đeo găng tay lên, những việc khác cần có người khác giúp đỡ.
Thẩm Diệu Quân chuẩn bị xong kính hiển vi theo yêu cầu của Trình Nguyệt Như: “Xong rồi.”
“Giúp em chuẩn bị một thấu kính lớn nhất nữa.”
Thẩm Diệu Quân đưa thấu kính sạch sẽ cho cô.
Trình Nguyệt Như đặt vật mẫu lên trên thấu kính, sau đó điều chỉnh tiêu cự và bắt đầu quan sát.
Cô nhíu mày: “Giúp em đổi sang thấu kính với bội số 350.”
Thẩm Diệu Quân nhanh chóng tìm đồ trong hộp rồi thay đổi.
Trình Nguyệt Như đứng dậy để Thẩm Diệu Quân tiện thay kính cho cô.
Thẩm Diệu Quân giúp cô điều chỉnh tiêu cự, hỏi: “Đã được chưa?”
“Được rồi.” Trình Nguyệt Như mỉm cười đáp lại anh.
Thẩm Diệu Quân cũng cười, ngồi bên cạnh bắt đầu so sánh vẻ ngoài của hai chiếc hộp.
Trình Nguyệt Như dùng nhíp để mở vải một cách cẩn thận..