Cô Vợ Dễ Thương

Chương 229: Chúng Ta Đi ‘lăn Giường’ Đi






“Giáo sư Lý, cô ta là người đánh cắp kết quả nghiên cứu của anh à?”
Lý Chiêu mím chặt môi, khẽ gật đầu.
“Anh hối hận không?”
“Không, tôi rất cảm ơn cô ấy.”
“Tại sao?” Tô Dương Dương cảm thấy, có lẽ lòng dạ đàn ông tương đối rộng lượng, còn cô thì không thể cảm ơn đối phương, khi người đó đã lấy trộm thành quả của mình.
Lúc Chung Tấn Duy đá cô, cô còn hận anh ta đến nghiến răng nghiến lợi mấy năm mà.
“Trước đây tôi không quên được cô ấy, lúc cô làm mấy chuyện này, tôi bỗng ngộ ra rằng, trong tim cô ấy, tôi không hề quan trọng, tôi chỉ là đối tượng mà cô ấy tiện tay lợi dụng đồng thời không cần lo sợ tôi sẽ tiết lộ ra ngoài mà thôi, khi biết cô ấy lấy trộm thành quả của mình, tôi đột nhiên tỉnh ngộ.” Lý Chiêu mỉm cười: “Bác sĩ Tô, có lẽ tôi phải đi rồi.”
“Hả?” Tô Dương Dương phản ứng lại ngay, từ đi này của Lý Chiêu không phải từ đi bình thường: “Anh định rời khỏi bệnh viện à?”
“Đúng vậy.

Năm đó là vì cô ấy mà tôi chọn nơi này, mấy năm nay cũng có rất nhiều cơ quan, bệnh viện mời tôi, nhưng tôi từ chối hết.

Sau này tôi sẽ chọn một cơ quan hoặc một bệnh viện có thực lực nhất, cũng gần với kế hoạch nghề nghiệp của tôi nhất để nhậm chức.”

“Tôi ủng hộ anh, nhưng bệnh viện chúng ta tổn thất quá lớn rồi, thầy tôi vừa mới nghỉ hưu, anh lại sắp đi, chỉ sợ viện trưởng sẽ rất đau lòng.”
“Có cô ở đó là đủ rồi.”
“Tôi chỉ là bác sĩ bình thường, không có thực lực mạnh mẽ như anh nói đâu.”
“Cô là thế hệ sau được viện trưởng tán thưởng nhất, nếu không cô nghĩ tại sao viện trưởng lại thêm một nhóm nhỏ chỉ có bốn người chứ? Chính là vì ông ấy muốn dẫn cô theo đó.”
“Thật ư?”
“Tôi và chủ nhiệm Hoàng chỉ làm nền, sợ cô và viện trưởng nói chuyện lúng túng thôi.”
“Giáo sư Lý, cả anh và thầy đều đối xử rất tốt với tôi.”
“Đó là vì chúng tôi muốn nhìn thấy, một bác sĩ như cô có thể tiến xa hơn, cao hơn, mặc dù sau này không còn làm đồng nghiệp nữa, nhưng tôi sẽ vẫn luôn quan tâm chuyện của cô.” Lý Chiêu ngừng một lát: “Hơn nữa hôm nay cảm ơn cô.

Đây là lần đầu tiên có một cô gái bất bình thay tôi đấy.”
“Hì hì, anh không chê tôi quản nhiều chuyện là được rồi.”
Lý Chiêu ngẩng đầu nhìn hoa ngọc lan trên đỉnh đầu: “Cô về nhà đi, đừng để Hàn Khải Uy đợi lâu.”
“Tạm biệt giáo sư Lý.” Tô Dương Dương bước lên xe.
Lúc khởi động xe, cô quay đầu liếc nhìn Lý Chiêu hơi có vẻ tiêu điều.
Phía sau mỗi người đều có một câu chuyện, có thể là đau lòng, vui vẻ, tuyệt vọng, cô độc, chấp niệm, những sự khác biệt này đã gộp lại tạo thành con người với những tính cách trái ngược nhau.
Tô Dương Dương lái xe đến dưới lầu, đúng lúc Hàn Khải Uy cũng vừa tới.

Được copy tại { TRÙMtruyện.

COM }
“Chủ tịch Hàn, thật trùng hợp.” Tô Dương Dương thò đầu ra ngoài, tươi cười chào hỏi Hàn Khải Uy.
“Em lại tăng ca à?”
“Em tan làm rất đúng giờ, nhưng lúc đi xuống bãi đậu xe, em đã cãi nhau giúp giáo sư Lý nên về trễ.”
“Em thật nhàn rỗi.” Hàn Khải Uy mở cửa xe giúp cô.
“Em chỉ đúng lúc gặp phải thôi mà.” Tô Dương Dương ôm cánh tay Hàn Khải Uy, vừa đi vừa nói: “Chủ tịch Hàn, lần trước anh nói chúng ta phải sinh một em bé, giờ có còn tính không?”
Hàn Khải Uy dừng bước, thấy cô đã đỏ mặt đỏ tai, tim anh bị trò đùa đơn giản nhưng thô bạo này của cô chọc cười: “Lúc nào cũng tính hết.”
“Vậy tối nay chúng ta thử ‘lăn giường’ xem có hiệu quả không nhé?”

“Chẳng phải chuyện này nên để anh nhắc à?”
“Ôi chao, giữa vợ chồng với nhau không cần tính toán nhiều như thế.” Tô Dương Dương nói xong thì vùi mặt vào ngực Hàn Khải Uy, lẩm bẩm: “Em cần cải thiện da mặt của mình.”
“Dày như vậy là được rồi, nếu dày thêm nữa anh sẽ bị trêu ghẹo mỗi ngày.” Hàn Khải Uy nói xong thì bế người phụ nữ trong lòng lên, giọng nói dịu dàng lại khàn khàn: “Anh cảm thấy chúng ta đi ‘lăn giường’ trước sẽ tốt hơn.”
Tô Dương Dương: “...”
Sau mấy lần không biết xấu hổ đi ‘lăn giường’, bác sĩ Tô đã đau khổ hy sinh trong quang vinh.
Cô nằm nhoài trên chiếc giường lớn phòng tổng thống, không thể nhúc nhích được, chỉ chuyển động đôi mắt, nhìn người đàn ông điển trai đang quấn khăn tắm, chậm rãi bước ra từ phòng tắm.
Hàn Khải Uy vắt khăn lau tóc lên vai, rồi vuốt tóc cô: “Em tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Đại gia, em cảm thấy mình đã bị anh ức hiếp.” Tô Dương Dương híp mắt nói.
“Vậy à?” Ngón tay thon dài của Hàn Khải Uy quấn sợi tóc mềm mại của cô đùa giỡn.
“Đúng thế.

Anh đã nói là ‘lăn giường’, tại sao chỉ có mình em không bò dậy nổi thế?”
“Nếu em có thể chạy nhảy vui vẻ, vậy thì anh là người chịu đòn nhiều hơn rồi.”
“Đây là sự hòa hợp trong truyền thuyết à?” Tô Dương Dương quấn chăn, lăn một vòng trên giường ăn vạ.
Toàn bộ chăn bông đều quấn lên người cô, chỉ lộ ra một chiếc đầu bù xù, trông rất giống một chú tằm con.
Hàn Khải Uy ôm cô gái đang lộn xộn vào lòng: “Vậy chúng ta thử lại lần nữa, để xem có hòa hợp không?”
Tô Dương Dương liếc nhìn vẻ mặt gian xảo hiếm khi xuất hiện anh, rồi lập tức lắc đầu như giã tỏi: “Em chỉ thuận miệng nói thôi, đại gia, anh tuyệt đối đừng để tâm.

Muộn thế này rồi mà chúng ta vẫn chưa về, chắc chắn con chúng ta sẽ lo lắng đó, ngoan nghe lời em đi, chúng ta về nhà nhé.”
“Thỉnh thoảng chúng ta không có nhà, thằng bé sẽ càng vui hơn đây.”
Tô Dương Dương: “...”
Sao cô thường xuyên bị đại gia nhà cô làm cho nghẹn họng đến mức không nói nên lời vậy?
Trong lúc anh đang muốn lấy chăn trên người cô ra, nhưng cô lại từ chối, thì chuông điện thoại vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
“Đại gia, điện thoại reo kìa.”
“Lát nữa sẽ ngưng thôi.”
“Ngộ nhỡ có chuyện gấp thì sao?”

“Không đâu.”
“Anh thật sự bình tĩnh thế à?”
“Em có thể tập trung chuyên môn, nằm dưới anh một chút được không?”
Vị bác sĩ nào đó đỏ mặt.
Chuông điện thoại vang lên được một lúc thì ngừng lại, rồi một hồi chuông thúc giục lại nhanh chóng vang lên nữa.
May là cho dù anh chàng đại gia nào đó đang muốn làm chuyện ấy đi nữa cùng cũng không có cách nào ngó lơ tiếng chuông đáng ghét ấy dược.
Anh chàng đại gia nào đó đứng dậy, lấy điện thoại từ trong túi xách bị vứt dưới đất ra, nhìn lướt qua màn hình thì thấy là Trình Nguyệt Như gọi tới.
Anh đưa điện thoại cho người phụ nữ với mái tóc bù xù, đang đỏ mặt kia.
Tô Dương Dương thấy số của Trình Nguyệt Như thì ngồi dậy ngay, rồi nhấn nghe máy.
“A lô, pháp y Trình.”
Trình Nguyệt Như nói: “Tôi đã đối chiếu rồi, quả nhiên trang sách trong ngón tay Ninh Duy trùng khớp với trang 34 cuốn sách.”
“Hả?” Tô Dương Dương chưa phản ứng kịp: “Vậy nó đại biểu cho chuyện gì?”
“Nó đại biểu rất nhiều ý nghĩa, nhưng nhân viên trong cục cảnh sát chúng tôi không hề có ấn tượng gì về việc cuốn sách này rơi vào tay Ninh Duy khi nào.

Lúc cô ta bị đưa về đồn cảnh sát, trên người không mang theo bất cứ thứ gì, đồ mà người đến thăm theo định kỳ gửi tới, cũng được người có chuyên môn kiểm tra, bất kỳ đồ vật gì cũng được ghi chép lại, đồng thời còn có camera giám sát quay lại nữa.”
“Có khi nào là luật sư mang tới cho cô ấy không?”
“Đồ mà luật sư mang tới cũng phải trải qua thẩm tra.” Trình Nguyệt Như nuốt lại suy luận rất có thể trong đồn cảnh sát có nội gián của mình.
“Nói như vậy là, chúng ta biết được tin tức này cũng không thể trợ giúp cho việc phá án à?”
“Tôi nghĩ cô có thể đoán được hàm ý của Ninh Duy qua hành động này.”
Tô Dương Dương mơ màng: “Tôi ư? Tôi chỉ gặp mặt cô ta một lần thôi.”
“Chuyện này không giống nhau, cô đã từng tiếp xúc với Ninh Duy, Mạc Nhậm Mộ, Ninh Cảnh Phong và Hàn Khải Uy, cô nghĩ hành động này của cô ta là vì quá đau khổ, rồi vô tình nắm được trang sách đó, hay là vì cô ta cố ý làm thế?”.