Cô Vợ Dễ Thương

Chương 184: Đâm Chọt Nhau Rất Thú Vị Hay Sao






Bác sĩ cần phải sắp xếp kiểm tra các triệu chứng mà bệnh nhân đã miêu tả và nơi các triệu chứng có thể xuất hiện, sau đó dựa vào kết quả xét nghiệm mà loại trừ chúng.

Chỗ này sẽ thường xuyên xuất hiện vấn đề chuyển biến xấu trong mối quan hệ của bệnh nhân và bác sĩ.

Bệnh nhân sẽ cho rằng, rõ ràng chỉ là đau bụng đơn giản, tại sao vào bệnh viện phải siêu âm, còn phải thử máu, xét nghiệm nước tiểu?
Từ đó sẽ nhận định bệnh viện khốn nạn, bác sĩ không có y đức, không chăm sóc cho người bị bệnh, chỉ là đang đào tiền của người bệnh.

Mà suy nghĩ của bác sĩ thì không giống như vậy.

Chỉ một triệu chứng đau bụng nhỏ bé có thể gây ra rất nhiều chứng bệnh khác, dưới tình huống bệnh nhân miêu tả mơ hồ, bác sĩ cần có số liệu chuyên nghiệp để tiến hành loại trừ, có thể hiểu rõ kỹ càng tình huống của bệnh nhân hơn, từ đó sẽ đưa ra phương án trị liệu.

Đây chính là hiểu lầm giữa bác sĩ và bệnh nhân lúc mới bắt đầu chữa bệnh.

Giữa thời gian chữa bệnh cũng sẽ có hiểu lầm.

Sự hiểu lầm này cũng nảy sinh khi có vấn đề trong giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Bệnh nhân không biết chính xác về tình huống khôi phục đối với sức khỏe của mình, khả năng chịu đau đớn và cảm giác đau của mỗi người là khác nhau.

Thường thường trong quá trình chữa bệnh, bệnh nhân cảm thấy sức khỏe của mình đã tốt, cho nên không muốn ở lại bệnh viện nữa, yêu cầu xuất viện.

Lúc này bác sĩ cần phải có kỹ xảo thuyết phục bọn họ.


Quá trình thuyết phục giống như việc các chuyên gia đàm phán thuyết phục những người muốn tự tử, đừng nhảy xuống biển, hoặc là đừng nhảy từ các tòa nhà.

Mấy năm nay, truyền thông đã cố gắng bôi đen bệnh viện, bác sĩ, khiến cho công việc này càng ngày càng trở nên có tính thử thách.

Tô Dương Dương phát hiện Chu Ngọc Cầm không hề cố gắng biểu hiện sự thân thiết hay là thân thiện, trên mặt của bà ta vẫn không có biểu cảm gì.

Chỉ là tiếng nói hơi mềm dịu, một chút, làm cho người ta có cảm giác rất dễ chịu.

Tô Dương Dương ghi nhớ nội dung nói chuyện, sự khéo léo, vẻ mặt của Chu Ngọc Cầm khi nói chuyện với bệnh nhân ở trong lòng.

Sau khi kết thúc việc thăm bệnh, hai người bọn họ trở về phòng làm việc.

Quả nhiên Chu Ngọc Cầm không có bất kỳ biểu thị gì đối với chuyện hai người bọn họ mới căng thẳng với nhau lúc trong phòng làm việc, cảm xúc không hề bị dao động: "Có một cuộc hội đàm chuyên gia trong vòng mười phút nữa, cô sẽ là người ghi lại nội dung cuộc họp.

"
"Dạ.

"
Chu Ngọc Cầm nói xong câu đó thì yên tĩnh bận rộn với máy vi tính của mình.

Tô Dương Dương cũng quay lại vị trí, mở lịch trình làm việc ra.

Cái mà Chu Ngọc Cầm nói đến chính là một cuộc hội nghị nội bộ bệnh viện để trao đổi ý kiến, do chính bà ta là người chủ trì, chia sẻ kinh nghiệm và kỹ thuật với bác sĩ ngoại khoa.

Tô Dương Dương đã tìm được nội dung chính của chuyên đề do Chu Ngọc Cầm biên soạn trong hệ thống nội bộ của bệnh viện, nhìn thấy tài liệu đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn được nữa, trong phút chốc cô cảm thấy ngơ ngác.

Trong một tài liệu khổng lồ cũng chỉ có năm chữ: Cuộc hội đàm ngoại khoa.

Ở phía sau trống rỗng.

Tô Dương Dương có loại ảo giác rằng Chu Ngọc Cầm đang chỉnh cô, nhưng mà cô cảm thấy do mình suy nghĩ nhiều rồi.

Cô cũng chỉ mới là cộng sự của Chu Ngọc Cầm có hai ngày, Chu Ngọc Cầm có không hoan nghênh cô đi nữa thì cũng sẽ không không nghiêm túc và không có trách nhiệm đối với công việc của mình như thế.

Tô Dương Dương nhìn phần tài liệu trống không, một hồi lâu mới hỏi: "Cô Chu, bản thảo của cuộc hội đàm này không có, cô xác định chính là tài liệu này sao?"
"Bác sĩ chuyên nghiệp mở cuộc họp nội bộ còn cần phải viết bản thảo nữa à?"
"! " Tô Dương Dương trầm mặc trong chốc lát, cười nói: "Em còn tưởng rằng là cô đã gửi sai rồi, không gửi sai thì tốt.

"
Chu Ngọc Cầm thu dọn đồ đạc rồi đến phòng hội nghị.

Tô Dương Dương cũng nhanh chân cầm laptop đi theo sau.

Những người tham gia cuộc hội đàm này bao gồm có Chu Ngọc Cầm, Tô Dương Dương, thì tổng cộng có mười người.

Trước khi bắt đầu hội nghị thì Tô Dương Dương giới thiệu, nói tóm tắt, rồi sau đó giao lại cho Chu Ngọc Cầm.

Chu Ngọc Cầm bình tĩnh nói: "Ngoại khoa học là một môn khoa học, là sự tổng hợp giữa kỹ thuật và nghệ thuật, cái này yêu cầu bác sĩ ngoại khoa chẳng những phải có tư duy khoa học và lý luận khoa học, còn cần phải nắm giữ thao tác kỹ thuật một cách nhuần nhuyễn.


Hơn nữa phải thao tác khéo léo giống như là một nhà điêu khắc điêu khắc ra các tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, vì vậy, mỗi một bác sĩ khoa ngoại đều phải có khả năng kết hợp cao độ giữa tay và não, sử dụng các thao tác kỹ thuật thành thạo để hoàn thành các cuộc phẫu thuật.

Đồng thời, còn phải làm tốt trong giai đoạn phẫu thuật để đạt được hiệu quả tốt nhất! "
Tô Dương Dương đang nhanh chóng ghi chép lại lời nói của Chu Ngọc Cầm.

Đương nhiên tốc độ viết chữ của cô cũng không nhanh bằng tốc độ đọc chữ của Chu Ngọc Cầm, mỗi câu nói cũng chỉ ghi chép lại từ ngữ quan trọng.

Chờ sau khi kết thúc hội nghị, cô lại trau truốt, chỉnh sửa lại bản thảo.

Một mặt khác, cô cũng đã ghi âm trong điện thoại, như vậy có thể đảm bảo được phát biểu của Chu Ngọc Cầm hoàn toàn chính xác.

!
Sau khi kết thúc một ngày làm việc bận rộn, Chu Ngọc Cầm tan việc rồi thì Tô Dương Dương cũng tan việc.

Cô phát hiện Chu Ngọc Cầm có thể trở thành một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng là do thật sự bà ta có chỗ hơn người, xét về nghị lực và thể lực thì cô không giỏi bằng Chu Ngọc Cầm, một người già đã sắp về hưu.

Người lớn tuổi này làm việc cả một ngày, lúc tan việc vẫn duy trì thần thái sáng láng như cũ, không hề có cảm giác uể oải chút nào.

Tô Dương Dương cũng không có cách nào có bộ dạng như vậy được, sức lực của cô không có tốt như thế.

Cho dù cô không biểu hiện ra ngoài, sắc mặt cô sẽ không hồng hào giống như bình thường, ánh mắt cũng sẽ toát ra một vẻ mệt mỏi.

Tô Dương Dương vừa mới xuống đến bãi đỗ xe đã nhận được cuộc điện thoại của Trình Nguyệt Như.

Tô Dương Dương nhận điện thoại: "Pháp y Trình, cô vất vả rồi, lúc tan việc mà còn phải làm việc, tôi còn phải trao cho cô một giải thưởng cống hiến.

"
"Ôi chao, bị bà già họ Chu giày vò một trận, trí thông minh cũng đã lên mấy cấp, chúc mừng chúc mừng nha.

"
"Có thể không nhắc đến lãnh đạo cấp trên yêu quý được không?"
"Có thể chứ, cô đến cơ quan một chút đi, người phục vụ nhân dân cần có sự giúp đỡ.

"
"Lại có ai chết nữa à?" Tô Dương Dương biết là Trình Nguyệt Như sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho cô, nên cũng không kinh ngạc lắm.

"Lần này là người sống.

"
"Tôi quen biết hả?"
"Cô đã gặp qua cô ta rồi, đến đây nhìn một lát đi, cô sẽ biết cô ta là ai.

"
"Được rồi, tôi sẽ đến ngay đây.

" Sau khi Tô Dương Dương nói xong liền Khởi động xe.


Cách chỗ đậu xe của cô có một chiếc xe hơi màu đen, cũng khởi động chạy theo.

Trong bóng đêm giống như một u linh đang đi theo xe của Tô Dương Dương.

Bọn họ chính là vệ sĩ bí mật của Tô Dương Dương, Tô Dương Dương vừa đến một nơi làm việc mới, đưa đón đi làm rõ ràng thì quá mức trắng trợn.

Tô Dương Dương liền để cho bọn họ đi theo cách một khoảng cách, đã có thể bảo vệ được cô, cũng không ảnh hưởng đến công việc của cô.

**
Tô Dương Dương vừa mới lái xe vào cơ quan của Trình Nguyệt Như liền nhận được cuộc điện thoại của Trình Nguyệt Như.

"Không cần phải đến tòa nhà pháp y đâu, đến đội cảnh sát hình sự tìm tôi đi.

"
"Chị gái à, cô còn nhớ rõ cô là pháp y à, cô không phải là đội viên của đội cảnh sát hình sự hả?" Tô Dương Dương tức giận nói.

"Ghen tị với tôi vì tôi kiếm được nhiều việc à, đừng có hâm mộ, im lặng làm việc của mình là được rồi.

"
Tô Dương Dương im lặng cúp điện thoại, cho xe dừng dưới trụ sở của đội cảnh sát hình sự.

Trình Nguyệt Như đi về phía xe của cô, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Tô Dương Dương cũng không khỏi căng thẳng: "Pháp y Trình, biểu cảm của cô đây là gì đây? Đừng có dọa tôi nha.

"
"Dọa cô thì có chỗ nào tốt đâu? Trước tiên dẫn cô đi ăn cơm, ăn xong rồi lại nói.

"
"Không phải là cô vì muốn đi ăn tối với tôi đó chứ, cố ý hả?"
Trình Nguyệt Như quét nhìn ngực của Tô Dương Dương: "Tôi chỉ có hứng thú với mấy em gái có vòng một từ cúp D trở lên, vóc dáng của cô phẳng như vậy thì bỏ đi, một chút lực hấp dẫn cũng không có.

"
"Chứ cô cũng không phải là phẳng hả?" Tô Dương Dương lạnh lùng nói.

"Đâm chọt nhau rất thú vị hay sao?"
"Cảm giác cũng rất tốt.

".