Cô Vợ Dễ Thương

Chương 164: Não Chắc Chắn Sẽ Văng Ra Ngoài






Lý Biện chỉ vào Hàn Khải Uy mắng lớn: “Hàn Khải Uy, tôi với anh không thù không oán, tại sao anh lại hại tôi như vậy? Tại sao anh lại bảo luật sư của công ty anh kiện tôi chứ?”
“Đơn giản là thấy anh chướng mắt! Anh muốn chết thì cứ trực tiếp nhảy lầu đi, bày ra một vở kịch như vậy để làm gì? Anh muốn trước khi chết được một lần lên mục tin tức xã hội sao?” Hàn Khải Uy nói với thanh âm rất lạnh nhạt.
Lời của Hàn Khải Uy vừa thốt ra, không những khiến cho Lý Biện tức đến nỗi muốn cầm dao lên đâm chết anh, mà ngay cả những cảnh sát và chuyên gia đàm phán trên sân thượng cũng muốn âm thầm trợn trắng mắt một cái.
Đồng thời lại muốn nhấn 32 nút like cho vị tổng giám đốc Hàn khác người này, trong lòng nghĩ sao thì nói y vậy.
“Mẹ nó Hàn Khải Uy, ông đây hôm nay không liều mạng với anh thì không được.”
“Anh muốn liều mạng với tôi thì tôi phải hầu sao? Tôi đồng ý rồi à? Phí ra mặt của tôi cao lắm đó!” Hàn Khải Uy vừa nói, đồng thời vừa đi về phía mẹ của Lý Biện.
Nhân lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp anh đang muốn làm gì thì anh đã túm lấy tay của bà già, đi đến một bên khác của sân thượng, lạnh giọng nói: “Leo lên đi!”
Tất cả mọi người đều bị cảnh này làm kinh ngạc, không biết Hàn Khải Uy đây là đang muốn làm gì nữa?
Mẹ Lý hoảng sợ nhìn khuôn mặt lãnh khốc như băng sương của Hàn Khải Uy, tay chân run rẩy mà từ từ leo lên rìa của sân thượng.
Lý Biện kích động kêu lớn lên, đôi mắt sắp trừng đến lé luôn rồi.
Hàn Khải Uy dùng ánh mắt mỉa mai mà lại khinh miệt nhìn Lý Biện: “Nếu như anh đẩy Tô Phương xuống, lại cộng thêm những chuyện mà trước đây anh làm thì không thể nào tránh khỏi tử hình được.


Nếu như anh bị phán tử hình thì mẹ anh cũng không sống nổi, chi bằng để bà ta té chết trước khi anh chết đi.”
“Hàn Khải Uy, buông mẹ tôi ra? Mẹ nó anh có giỏi thì xông vào tôi này!”
“Tôi có giỏi hay không, có cần thiết phải chứng minh với một loser sao? Tôi không có cần người ta công nhận như vậy!” Hàn Khải Uy nói xong thì đưa ánh mắt hứng thú quét nhìn xuống dưới toà nhà một cái: “Chỗ này ít nhất có 20 tầng, từ tầng 20 té xuống, não bộ chắc chắn có thể văng ra.”
Lý Biện phẫn nộ nhìn Hàn Khải Uy, hận không thể dùng ánh mắt để giết chết anh.
Hàn Khải Uy làm biếng nhìn anh ta, anh kéo mẹ Lý với đôi chân mềm nhũn đến bên rìa sân thượng.
Mẹ Lý sợ hãi mà hét lên, thanh âm già nua đó mang theo một sự thê lương và hoảng sợ dị thường.
“Mẹ!” Lý Biện phát ra tiếng kêu xé cả tâm can.
Lúc Hàn Khải Uy làm ra vẻ muốn đẩy mẹ Lý xuống thì Lý Biện liền xông tới chỗ Hàn Khải Uy.
Những cảnh sát đang ở cách Tô Phương mấy mét lập tức lao tới đưa Tô Phương xuống sân thượng.
Tô Dương Dương cũng chạy tới chỗ của Tô Phương với khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc: “Chị Phương.”
Tô Phương sợ hãi trong lòng mà nhìn qua hướng của Lý Biện và Hàn Khải Uy.
Lúc Lý Biện xông tới thì Hàn Khải Uy đã kéo mẹ Lý xuống sân thượng rồi.
Mà Lý Biện thì nhanh chóng bị nhân viên cảnh sát áp chế.
Hàn Khải Uy hai tay khoanh lại trước ngực, khuôn mặt cao quý lãnh diễm nhìn Lý Biện nhếch nhơ nhếch nhác, sau đó xua xua tay với mấy người nhân viên cảnh sát: “Đưa người đi đi, chướng mắt quá.”
Những nhân viên cảnh sát và chuyên gia đàm phán trên sân thượng đều vừa khâm phục vừa run rẩy sợ hãi với kế hoạch không theo quy tắc nhất định nào của Hàn Khải Uy.
Cái loại phương pháp này quả thực là vừa gan dạ vừa sáng tạo, người bình thường sẽ không thể nào nghĩ ra chủ ý vừa giật gân vừa mạo hiểm như thế này.
**
Sau một hồi hỗn loạn kết thúc, Tô Phương được đưa về phòng bệnh lại, cả người nhìn trông càng tiều tuỵ hơn lúc trước nữa.
Tô Dương Dương nhìn Tô Phương nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng, trong mắt hay trên mặt đều không có nửa phần tức giận, trong lòng cô đau nhói, nhưng lại không biết nên nói gì nữa.
Mấy lời an ủi người khác có nói đi nói lại thật ra cũng chỉ có mấy câu đó thôi, không có chút tác dụng nào cả.
Tô Dương Dương có chút khó xử mà ngẩng đầu lên nhìn Hàn Khải Uy: “Thổ hào, anh nói xem nên làm thế nào đây? Không thể để cho chị Phương như vậy mãi được.”
“Đợi chị ta nghĩ thông suốt là được rồi.


Ai mà không có mấy chuyện tổn thương chứ, vượt qua được là sẽ ổn thôi.

Càng huống hồ chị ta còn Minh Minh phải chăm sóc nữa.

Sau khi chuyện ngày hôm nay được phát ra trên tin tức xã hội thì ba mẹ chị ta cũng sẽ biết, đến lúc đó cho dù chị ta không vì mình thì cũng sẽ vì con và ba mẹ mà trở nên phấn chấn trở lại thôi.”
Tô Dương Dương gật gật đầu, nói: “Tối nay em ở đây với chị ấy.”
“Anh kêu người ở bệnh viện đổi một phòng bệnh hai người cho em, em cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”
“Ừm, cảm ơn thổ hào.”
“Tối này anh còn có chút chuyện, bây giờ chúng ta đi ăn tối trước, về rồi thì em nói chuyện với Tô Phương.”
“Tiểu Bảo thì sao? Không ăn cơm với nó sao?”
“Anh bảo quản gia đưa nó qua đây rồi, thuận tiện để nó chơi với Minh Minh.”
“Được.”
Lúc hai người xuống lầu, xe của quản gia cũng đúng lúc ngừng ở trước cửa khoa nội trú.
Tiểu Bảo hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn hai người, hậm hực nói: “Hai người cả ngày ngoại trừ gây phiền phức cho tiểu gia đây thì còn làm gì được nữa không?”
“Còn biết hôn con nè!” Tô Dương Dương mỉm cười hôn lên khuôn mặt mềm mại của bé.
Tiểu Bảo âm thầm trợn trắng mắt một cái, bị người phụ nữ cười đùa hí hửng này đánh bại rồi.
Hàn Khải Uy vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của bé: “Tối nay con với mami ở bệnh viện, lúc ba về sẽ đón con về nhà.”
“Ba muốn đi làm gì lén lén lút lút vậy hả?” Tiểu Bảo giận dỗi hất tay anh ra, từ chối để người ta làm rối loạn kiểu tóc đáng yêu của bé.
“Đi tìm một người xui xẻo khác để ném con cho người đó.”
“Còn có chút trách nhiệm với xã hội nào không vậy? Ngay cả con trai của mình mà cũng ném đi cho người ta nuôi nữa, ba còn mặt mũi mà suốt ngày lên truyền thông nói là tập đoàn Hàn Thị lại quyên góp cho bao nhiêu cái cô nhi viện nữa hả?”
“Chỉ cần có thể thoát khỏi con thì thanh danh của ba có chịu chút ảnh hưởng cũng không sao hết.” Hàn Khải Uy lười biếng mà nói, rồi đưa tay bế nhóc con ra khỏi vòng tay của Tô Dương Dương.
Tiểu Bảo lặng lẽ trợn trắng mắt một cái, không muốn nói chuyện gì với ông ba mặt người dạ thú này nữa rồi.
Tâm trạng căng thẳng của Tô Dương Dương đã bị màn đấu khẩu của hai người này làm giảm đi không ít.
**

Sau khi dùng bữa với Tô Dương Dương và Tiểu Bảo xong, Hàn Khải Uy một mình lái xe về công ty.
Cả toà nhà tập đoàn Hàn Thị bây giờ chỉ còn vài chỗ sáng đèn thôi, Hàn Khải Uy trực tiếp đi thẳng đến tầng lầu văn phòng của mình.
Lúc cửa thang máy mở ra, vài người mặc áo đen cúi chào với anh, cung cung kính kính mà đi đằng sau anh.
Hàn Khải Uy ngồi xuống ghế trong văn phòng: “Đầu tiên là Tô Phương tự sát mà không ai phát giác, sau đó là Lý Biện thoát khỏi kiểm soát, tiếp theo đây các người định làm ra chuyện gì để khiến tôi cảm thấy bên cạnh mình đang có một đám phế vật đây?”
“Phong Tử bị người ta mua chuộc rồi.” Lâm Nguyên nói.
“Cậu ta đâu?”
“Đã bị người ta diệt khẩu rồi.”
“Tra ra manh mối chưa?”
“Bị một đám người chưa từng gặp qua động tay động chân.”
Hàn Khải Uy khẽ nhíu này, nhàn nhạt nói: “Chuyện của Ninh Duy có tiến triển chưa?”
“Tôi có thể chắc chắn là năm đó lúc cô Ninh được đưa đến nhà tang lễ đã bị người ta đánh tráo rồi, nhưng xác định được điểm này hình như là không có giúp ích gì cho việc xác định xem cô Ninh có còn sống hay không.

Cô ấy bị ung thư xương, giả sử như mấy năm nay luôn được tiếp nhận trị liệu thì cho dù có giữ bí mật tốt đến cách mấy cũng không thể không để lại chút dấu vết nào hết.”
“Loại trừ việc ung thư xương ra.”
Lâm Nguyên sững sờ, hiểu được hàm ý của Hàn Khải Uy, anh ta đáp: “Vâng.”
Hàn Khải Uy xua xua tay: “Các người ra ngoài trước đi.”
Mấy người áo đen lên tiếng đáp rồi lui ra.
Ngón tay của Hàn Khải Uy nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn làm việc sạch sẽ như mới, ánh mắt ngưng tụ như nước..