Cô Vợ Dễ Thương

Chương 162: Nữ Thư Ký Gợi Cảm






Tô Dương Dương đặt khung ảnh về vị trí cũ rồi đứng dậy đi mở cửa.
Sau khi mở cửa ra, Tô Dương Dương bị người ngoài cửa làm giật mình một cái.
Trang phục của người phụ nữ ngoài cửa không phải là mát mẻ, cái bộ đồ đó quả thực là quá đơn giản đến mức lộ liễu rồi, hoàn toàn có thể giải thích được mục đích của người mặc.
Thân hình gợi cảm, khiến cho một người phụ nữ như cô cũng muốn chảy máu mũi.
Cái này là muốn câu dẫn thổ hào nhà cô, hay là câu dẫn cô đây?
Tô Dương Dương mỉm cười: “Chào cô, cô có chuyện gì sao?”
“Tổng giám đốc Hàn bảo tôi đem chút đồ ăn nhẹ qua cho cô.” Người đến cười nói.
“Mời vào.” Tô Dương Dương mở cửa phòng nghỉ ra hoàn toàn, để cho cô ta đi vào.
Sau khi người phụ nữ để đồ xuống xong, thì vẫn chưa có ý định rời khỏi.
Tô Dương Dương cau mày đợi phản ứng tiếp theo của cô ta, cô có một loại cảm giác quỷ dị như sắp phải đối mặt với một nữ diễn viên phụ bị rớt mất IQ vậy.
Người phụ nữ quay người lại nhìn Tô Dương Dương từ trên xuống dưới một hồi, rồi khẽ hừ nhẹ một tiếng từ mũi: “Người như cô làm sao mà xứng làm vợ của tổng giám đốc Hàn chứ?”

Tô Dương Dương cảm thấy ngoại hình và cách ăn mặc của mình bị khinh thường rồi: “Thế thì vợ của anh ấy phải là người ăn mặc hở hang sao?”
“Tôi không có mặt dày như vậy.

Tôi biết khoảng cách giữa tôi và chủ tịch Hàn lớn đến thế nào, tôi cũng không mong có một ngày nào đó anh ấy sẽ nhìn trúng tôi.

Nhưng cũng không thể là người phụ nữ mà bị vứt vào trong đống người cũng không có ai nhận ra như cô, vẻ ngoài của cô quá là bình thường rồi.”
“Không lẽ cô muốn tôi đi chỉnh dung?”
Người phụ nữ bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng: “Tôi không thích cái thái độ này của cô, có nhiều phụ nữ mê luyến tổng giám đốc Hàn như vậy, hận không thể đem cả tính mạng mình cho anh ấy, kết quả là cô lại không biết quý trọng như vậy, cô có nghĩ qua những người cầu mà không được như chúng tôi sẽ có cảm giác gì không?”
Lúc nghe thấy câu cuối cùng của người phụ nữ, trong lòng Tô Dương Dương đột nhiên có chút tức giận, nói: “Xin lỗi nha, tôi có lẽ là không để ý được đến cảm xúc của nhiều người như vậy rồi.

Trong mắt tôi, anh ấy không có khác biệt gì nhiều so với những người đàn ông khác hết, anh ấy cũng chỉ là một con người mà thôi, chẳng qua là có nhiều tiền hơn đàn ông bình thường một chút, đẹp trai hơn chút, cao hơn chút.

Nhưng tôi bảo đảm, lúc anh ấy ở bên cạnh tôi rất là vui vẻ, như vậy thì mấy người yên tâm rồi chứ.”
“Cô chắc chắn?”
“Tổng giám đốc Hàn của các người cũng không phải là loại người để cho người ta mặc ý chi phối thao túng đâu, nếu như anh ấy không sống được với tôi thì tự anh ấy đã một chân đá tôi đi rồi.

Cho nên các người cứ yên cái bụng đi, đừng lo lắng lung tung nữa.

Nếu so ra thì người nên lo lắng phải là tôi mới đúng, tôi còn lo là mấy người sẽ cướp chồng của tôi đi bất cứ lúc nào nữa kìa, dù sao tôi cũng chỉ có một mình thôi, còn mấy người là nguyên cả một tập thể.”
Người phụ nữ bị lời nói của cô chọc cười, nhưng vẫn cật lực nín lại, cô ta trừng mắt nhìn Tô Dương Dương cả một hồi mới không tình không nguyện mà rời khỏi.
Tô Dương Dương quét mắt nhìn đồ ăn nhẹ trên bàn cà phê một cái, không có đưa tay động vào, sợ bên trong có bỏ thuốc xổ.
Các fans bây giờ cũng quá nhiệt tình rồi, thật đúng là khiến một chính chủ phu nhân như cô có chút không thích ứng được.
Tô Dương Dương chọn một cuốn sách trông không quá khó từ trên giá sách của Hàn Khải Uy, rồi đi đến bên bệ cửa sổ ngồi xuống, bắt đầu lật lật xem.
Bình thường cô không hay có thời gian đọc sách, những cái cô đọc đa phần là những loại sách có liên quan đến chuyên môn của mình, cực kỳ ít đọc tiểu thuyết và mấy loại điển tích.

Nhiều cuộc khảo sát cho thấy lượng đọc hàng năm của người thành niên ở trong nước về cơ bản là thấp nhất so với các nước tương tự, thậm chí lượng đọc của nhiều nước chưa phát triển còn cao hơn lượng đọc trung bình của người trong nước nữa.
Nếu không có sự so sánh thì sẽ không có đau thương, lượng đọc của bản thân cô quả thực là cũng tương đối thấp, một năm nhiều nhất là đọc được 30 quyển sách thôi, và không có quá mười cuốn là gây ấn tượng sâu sắc và có thể khiến cô nói tên cuốn sách đó ra bất cứ lúc nào.
Nhưng cô phát hiện Hàn Khải Uy rất thích đọc sách, dù là trong phòng làm việc hay trong phòng, sẽ có một vài cuốn sách được đặt ở nơi mà anh có thể dễ dàng với tới, ngay cả phòng nghỉ này cũng không ngoại lệ.
Cũng chả trách có người nói, tri thức chính là lực lượng sản xuất số một.
Những nơi mà một người không thể nhìn thấy, không thể bước tới đều có thể nhìn thấy được thông qua bàn tay và đôi mắt của người khác.

Đồng thời, người khác cũng đúc kết được những kinh nghiệm và thành công cũng như thất bại của chính họ, cung cấp cho chúng ta một sự tham khảo trước khi chúng ta làm điều gì đó.
Đây có lẽ là tác dụng trực tiếp và đáng kể nhất của việc đọc sách.
Đối với hiệu quả sâu rộng hơn, đó chính là gián tiếp xây dựng tam quan của một người, tạo thành một kết cấu thế giới chỉ thuộc về anh ta, khiến anh ta nhìn thấy xa hơn, đứng ở nơi cao hơn.
Nghĩ như vậy, Tô Dương Dương bất tri bất giác đặt cả tiếng lòng của mình vào trong quyển sách trên tay.
Cuốn sách mà cô đang cầm bây giờ có liên quan đến kiến trúc, là tản văn tuỳ bút của một kiến trúc sư nổi tiếng, bao gồm những thành tựu quan trọng nhất của kiến trúc sư và những hành trình trải nghiệm của ông trong cuộc đời mình, cũng như sở thích ghi dấu sức sống độc đáo khác người của mình vào trong từng căn nhà mà ông xây dựng.
Cái loại quan điểm này đối với Tô Dương Dương mà nói là rất mới mẻ, một mặt là cô không quá quan tâm đến kiến trúc hiện đại, bởi vì nhìn từ bề ngoài thì nó giống như là một đường ống nước vậy, kiến trúc sư dường như là không có bất kỳ sự sáng tạo nào.
Sau khi thực sự đọc tuỳ bút và lời kể của các kiến trúc sư thì mới phát hiện, những công trình tưởng như bình thường và bình dân đều có sự chăm chút và thiết kế cẩn thận của các kiến trúc sư.
Cũng chính lúc này Tô Dương Dương mới nhận ra cô hiểu rất ít về ngành nghề của ba mình, luôn nghĩ ba là một kỹ sư xây dựng khắt khe, sau khi kết hôn thì bị mẹ thay đổi rồi.
Ai ngờ ông ấy đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết trong mỗi thiết kế bản vẽ và khảo sát sưu tầm.
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Hàn Khải Uy: “Đọc gì mà nhập tâm vậy?”
“Thổ hào, anh làm em giật mình đó.” Tô Dương Dương có chút sợ hãi mà vỗ vỗ ngực mình: “Anh làm sao luyện được vậy? Đi bộ mà một chút tiếng động cũng không có nữa.”
“Ai nói? Anh mới vừa kêu em hai tiếng, em không có phản ứng gì hết.”
“Ồ.” Tô Dương Dương giơ quyển sách trên tay lên: “Em động vào sách của anh không sao chứ?”
“Em muốn đọc thì cứ đọc.” Hàn Khải Uy vừa mới nhìn quyển sách mà cô cầm một cái: “Bị ba vợ ảnh hưởng nên cũng có hứng thú với kiến trúc như vậy sao?”
“Trước đây sự hiểu biết đối với kiến trúc của em cũng chỉ giới hạn trong đống bản thiết kế khô khan trong thư phòng của ba thôi, không có hiểu biết nào sâu sắc hơn thế nữa.

Sau khi đọc quyển sách này thì mới phát hiện mỗi một ngành nghề đều có một mị lực đặc biệt, mà những vấn đề trong nghề nghiệp được miêu tả bởi những người đã bước lên đến đỉnh cao của một ngành nghề nào đó đều có thể áp dụng cho bất cứ một ngành nghề nào.”

“Em có thể cảm ngộ được như vậy là rất tốt đó, suy cho cùng thì cảnh giới cuối cùng của mỗi một ngành nghề chính là trăm sông đều đổ về cùng một biển, chỉ là không có nhiều người có thể tìm được đến đỉnh, người tìm ra được chân lý của ngành nghề đó đã hiếm lại còn hiếm hơn nữa.”
Tô Dương Dương gật gật đầu: “Sau này em phải đọc nhiều sách một chút rồi, nếu không lúc nói chuyện với anh cảm giác giống như mình là ếch ngồi đáy giếng vậy.”
“Em đây mà còn gọi là ếch ngồi đáy giếng ư? Em bảo mấy người ếch ngồi đáy giếng chân chính sống sao đây? Ngoài ra, ếch ngồi đáy giếng chỉ là tương đối thôi chứ không phải là tuyệt đối.

So sánh ao và đáy giếng thì ao trông rộng rãi hơn một chút, nhưng so ao với sông thì lại trở nên hẹp hơn.

Sau sông còn có hồ và biển nữa.

Trông thì nó là to nhất, nhưng so với cả địa cầu thì nó lại trông rất nhỏ.

Mà địa cầu trong cả vụ trụ lại chỉ là một hạt cát.

Cho nên không có ếch ngồi đáy giếng chân chính, chỉ có góc độ nhìn nhận vấn đề khác nhau mà thôi.”
“Thầy Hàn, thầy nói thật là triết lý quá.”
Hàn Khải Uy cầm lấy quyển sách trong tay cô rồi để lên giá sách: “Đã tan ca rồi.

Anh đưa em đi khắp nơi xem thử.”
“Không có nhân viên mới cho em xem sao?”.