Cô Vợ Dễ Thương

Chương 155: Dường Như Nghe Thấy Ai Đó Đang Khen Tôi Thì Phải






Sau khi leo lên giường, cô mới nói: “Thổ hào, em có vài chuyện muốn nhờ anh.”
“Giúp Tô Phương giải quyết chuyện ly hôn?”
“Sao anh biết?”
“Anh thậm chí còn biết em nói gì với cha mẹ Lý Biện.”
“Hả? Cái này cũng biết, anh có nghe lén à?”
“Anh không rảnh đến như vậy.

Anh sợ chị ấy nghĩ hay làm điều gì đó ngu ngốc nên bảo người theo dõi điện thoại chị ấy.

Anh cũng yêu cầu an ninh của tiểu khu chú ý hơn đến hành động của chị ấy.”
“Vẫn là anh nghĩ chu đáo nhất.” Tô Dương Dương nghĩ đến sự thiệt thòi của chị Phương, nói: “Thổ hào, em cảm thấy không đáng thay cho chị Phương.

Chị ấy đã trả giá và hy sinh rất nhiều cho gia đình đó, nhưng cuối cùng chị ấy lại được đền đáp và đối xử như thế này.”
“Chị ấy cũng có những lý do nhất định cho tình hình hiện tại.

Cho dù ở nhà hay ở nơi làm việc, cũng phải có những nguyên tắc và giới hạn nhất định, không thể nhượng bộ một cách mù quáng.

Mù quáng nhượng bộ, người bên cạnh chị ấy sẽ quen với việc chị ấy cho đi.


Một ngày nào đó chị ấy không cho đi nữa, những người khác sẽ cảm thấy chị ấy không có tình người, không biết để mắt đến người khác.

Nếu chị ấy lùi lại một bước, người khác sẽ nghĩ chị ấy còn có thể lùi lại một bước nữa.

Đó là một sự nhượng bộ không có điểm mấu chốt, loại hành vi này rất không khôn ngoan.” Hàn Khải Uy nhìn người phụ nữ bé nhỏ đang hoang mang, mỉm cười: “Anh rất thích tính khí của em.

Hỉ nộ ái ố của em đều được thể hiện ra, khiến mọi người biết rõ cảm xúc và cách đối xử của em.

Điều quan trọng là từ khi còn nhỏ em đã được mọi người chiều chuộng.

Em không thiếu tình yêu, em cũng sẽ không ngại đi yêu người khác.

Đây là phẩm chất mà nhiều phụ nữ không có.”
“Em chỉ nghe câu cuối là đang khen em thôi.” Tô Dương Dương cười nói.
“Lúc nào là chả ca ngợi em.” Hàn Khải Uy chiều chuộng nói.
Tô Dương Dương hạnh phúc ôm lấy eo Hàn Khải Uy: “Thổ hào, thực ra hôm nay lúc em mắng người em cảm thấy mình hơi thiếu tôn trọng người già.

Em phải cải thiện mới được.

Nếu em thực sự khiến người ta tức giận đến mức phát bệnh, cho dù là bên phía người của chị Phương hay em đều sẽ có bóng ma tâm lý thôi.
“Ừ, lần sau sửa nhé.

Bây giờ chúng ta còn chuyện khác phải làm.”
“Chuyện gì?”
“Em nói xem?” Hàn Khải Uy cười gian nói.
Anh trở mình đè người con gái trong lòng xuống dưới.
Tô Dương Dương xoa mũi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Sáng sớm hôm sau, Tô Dương Dương đỡ cái lưng sắp gãy của mình run rẩy ngồi dậy.
Lúc thay quần áo, cô nghi ngờ cơ thể của mình quá yếu ớt.
Lăn lộn kịch liệt trên giường như vậy, tìm ai đòi công bằng đây.
Cô quá yêu đuối, Thổ Hào nhà cô lại quá khỏe.
Vừa nhớ đến buổi tối điên cuồng khiến người ta tim đập mặt đỏ, cô bắt đầu cười ngây ngô với gương soi mặc quần áo.
Sau đó, cô tung tăng xuống tầng ăn sáng.
Tiểu Bảo đang cưỡi trên Bánh Xe đọc sách.
“Bảo bối, chào buổi sáng.

Sao không nay con không mặc đồng phục?”

“Hôm nay là thứ bảy, không đi học.”
“A? Mẹ quên mất.

Hôm nay muốn đi đâu chơi? Mẹ còn phải đi làm.

Hay đưa con tới bệnh viện nhé, buổi sáng anh Minh Minh tới thăm bạn học, con về nhà cùng anh ấy chơi được không?”
“Vâng.”
Tô Dương Dương nhanh chóng ăn sáng rồi cất cho Tiểu Bảo một bộ quần áo để thay, một đôi giày, một ít đồ ăn vặt cho cả người và chó với nước rồi dẫn thằng bé với con chó tới bệnh viện.
Tiểu Yên thấy Tiểu Bảo và Bánh Xe, mắt thành hình trái tim hận không thể ôm chặt không buông thằng bé với con chó.
Tiểu Bảo gặp Tiểu Yên mấy lần, gượng gạo bày ra vẻ mặt tươi tắn.
Lần đầu tiên Bánh Xe tới bệnh viện, nó có cảm giảm bay nhảy tự do, thấy cái gì cũng muốn vồ tới.
Cuối cùng bị Tô Dương Dương xích lại bên cửa sổ, ngăn chặn hành vi rong chơi khắp chốn của nó.
Cuối tuần người đến khám với phẫu thuật khá đông, bây giờ thời tiết dần chuyển nóng, nhập viện tắm rửa, thay quần áo và chăm sóc cũng không rắc rối như mùa đông nữa.
Mấy các sĩ ngoại khoa trừ việc ăn cơm, đi vệ sinh thì là khám bệnh và phẫu thuật.

Thời gian để thở cũng không có.
Tiểu Bảo ngồi ở cạnh Bánh Xe làm bài tập thêm của giáo viên đặc biện giao cho nó, thi thoảng lại xem Tô Dương Dương giao tiếp với bệnh nhân.
Ánh mắt không kìm được nhìn vào mặt của Tô Dương Dương.
Có lúc sau khi Tô Dương Dương tiếp bệnh nhân xong sẽ chạm mắt với Tiểu Bảo, sau đó tay pha trò làm động tác kéo.
Tiểu Bảo thấy vậy quay mặt đi, giả vờ không quen biết người phụ nữ ngốc nghếch này.
Cho đến buổi trưa, Tô Dương Dương mới có thời gian rảnh.
Cô tới bên cạnh Tiểu Bảo ngồi xuống: “Chán rồi à?”
“Không chán.

Mẹ mệt không?”
“Hơi mệt.

Mẹ đưa con đi đến nhà ăn bệnh viện xem nhé?”
“Vâng.”
Tô Dương Dương đi cởi xích buộc Bánh Xe, Bánh Xe bị xích lại cả buổi sáng, vừa có được tự do thì xồng xộc xông ra ngoài.
Cô thấy chị Tô đây không hề xem quy định bệnh viện ra gì, lại dám đưa trẻ con và thú cưng tới bệnh viện.
Đương nhiên, những đồng nghiệp khác cũng làm mấy chuyện đó không ít.
Cô không ngờ chị Tô đây cũng có ngày làm chuyện như vậy.
Bánh Xe hớn hở chạy tới ngồi phục trước thang máy, các bác sĩ khác thấy Tô Dương Dương và Tiểu Bảo đi theo sau thì cười nói: “Bác sĩ Tô, cô thụt lùi rồi, không ngờ dám quang minh chính đại đưa người nhà đi làm.
“Không phải bị mấy người đồng hóa sao, hồi trước tôi là hoa sen giữa đầm lầy đấy.”
“Lượn đi.”
Mấy người cười mắng đi vào thang máy, Tô Dương Dương khom lưng bế Tiểu Bảo, sau khi Bánh Xe vào thang máy mới đi theo.

Nhà ăn bệnh viện Nhiên Điền không lớn, nhưng mùi vị và chất lượng đồ ăn không tồi.
Cho dù trong lòng nhân viên bệnh viện thành phố Thương hay người bệnh thì đây cũng là nhà ăn ngon nhất thành phố.
Viện trưởng rất hào phóng trong viện tiêu tiền cho đồ ăn, dùng hết khả năng cố gắng để nhân viên bệnh viện và người bệnh không lo vấn đề ăn uống.
Tô Dương Dương chào hỏi đồng nghiệp rồi quay người lên tầng hai.
Tầng hai ít người hơn, không ồn ào như bên dưới.
Tô Dương Dương nói với Tiểu Yên: “Em đứng với Tiểu Bảo một lát, chị đi mua đồ ăn.”
“Để em đi đi.

Chị với chủ tịch Hàn bé ngồi ở đây, mấy người muốn ăn gì, Bánh Xe muốn ăn gì?”
Tô Dương Dương kể mấy món, Tiểu Yên xuống tầng đi mua.
Tiểu Bảo không vui nói: “Chỗ này bẩn quá.”
“Nơi công cộng thì vệ sinh sẽ kém hơn chút, ở bệnh viện thì không tồi.

Bảo bối, con có buồn ngủ không? Đợi tí nữa đi về cùng dì, hay là đến kí túc xá của mẹ ngủ trưa?”
“Ký túc xá.”
“Không muốn chơi với anh Minh Minh?”
“Anh ý ngốc quá.”
“Thiếu hiệp, IQ của con cao thế.” Tô Dương Dương nói không nghiêm túc lắm.
“Nhưng anh ấy ngốc rất dễ thương,”
Tô Dương Dương xoa đầu tóc mềm mại của nó: “Con dễ thương, con nói gì cũng đúng.

Buổi chiều bác tới, con đi chơi với anh Minh Minh.

Bây giờ tâm trạng của anh ấy không tốt, cần con giúp dỗ dành.”
“Tuân lệnh.”
Sau buổi trưa Tô Dương Dương đưa Tiểu Bảo và Bánh Xe về kí túc xá, sau đó về phòng làm việc đi làm, cũng lười không thèm để ý hai đứa nó có phá tung kí túc của cô không.
Tình hình buổi trưa cũng như buổi sáng, vẫn có rất nhiều bệnh nhân.
Lúc Tô Phương tới tìm cô, cô chỉ kịp đưa cho cô ấy chìa khóa kí túc rồi tiếp tục bận.
Cho đến sáu giờ rưỡi chiều mới hoàn thành xong công việc hôm nay.
Tô Dương Dương thu dọn đồ đạc ra bãi xe, cô nghĩ một lúc rồi gọi cho Tô Phương..