Cô Vợ Dễ Thương

Chương 151: Không Phải Nói Là Chờ Tôi Tới Sao






"Vâng, thường xuyên mắng lắm, con thường xuyên nhìn thấy mẹ lén lúc khóc ở ban công, ông với bà cũng mắng mẹ nữa."
"Không có ai nói giúp mẹ của con hả?"
"Con có nói giúp cho mẹ, nhưng mà ông với bà nội và cả ba đều không vui vẻ gì."
Tô Dương Dương nhíu mày: "Tại sao bọn họ lại mắng mẹ của con?"
"Bọn họ nói là mẹ không chịu sinh em trai, mẹ muốn chặt đứt khói hương của nhà họ Lý, kêu mẹ hãy xuống chức đi."
"Những lời này con nghe ai nói vậy?"
"Ông nội, bà nội, với ba đều nói hết."
Trong lòng của Tô Dương Dương bốc lên một cơn giận dữ, không ngờ tới là lúc mà cô không biết chị Phương vậy thế mà lại chịu đựng nhiều uất ức như vậy.
Tô Dương Dương nghĩ nghĩ rồi đưa y tá ôm Lý Minh: "Minh Minh à, trước tiên thì con ở chỗ này với các chị chờ một chút nha, dì nhỏ đi gặp ba với mẹ con cái đã."
"Con cũng muốn đi."
"Con vẫn còn là con nít, lúc mà người lớn la mắng với lại đánh nhau thì con tạm thời đừng nên tham gia vào."
Tô Dương Dương dặn dò y tá trực ban và câu rồi bước nhanh vào phòng làm việc.
Đi ở hành lang và ngay cửa của phòng làm việc cũng có thể nghe được âm thanh của Lý Biện rất rõ ràng: "Cô có thể làm cái gì? Giáo dục con trai của tôi thành cái dạng gì? Bây giờ thằng bé lại đánh nhau với bạn ở trường học, còn chọc mù cả mắt của bạn học, về sau thì sau đây? Có phải là muốn giết người phóng hỏa hay không? Con cháu nối dõi của nhà họ Lý của tôi không nên để cho cô dạy."

"Lý Biện, ở đây là nơi công cộng, những lời này đợi về nhà rồi lại nói, đừng để cho người ta nghe thấy được." Tô Phương nhẹ giọng nói.
"Sợ bị em họ của cô nghe thấy à? Mặt mũi nhà họ Lý của tôi đều đã bị cô ném sạch rồi, cô còn cần mặt mũi gì nữa?"
"Anh nói ra câu này mà không biết suy nghĩ hả, bây giờ chuyện cần phải xử lý trước chính là làm sao phải nói chuyện với ba mẹ của Trương Hiểu, người bạn nhỏ Trương Hiểu bị thương nặng hơn là Minh Minh, làm ba mẹ của Minh Minh thì chúng ta cần phải có thái độ."
"Tôi không quan tâm, cô tự mình giải quyết đi.

Nếu như mà giải quyết không tốt thì cô đừng có quan tâm tới Minh Minh nữa, có một người mẹ như cô, sau này thằng bé còn có thể có tiền đồ gì?"
Tô Phương giật mình nhìn vẻ mặt tuyệt tình lạnh lẽo của Lý Biện, lời muốn nói ra đã bị nhăn ở cổ họng, không dám tin tin nhìn một người mà mình vốn quen thuộc nhất lúc này lại lộ ra vẻ cực kỳ lạ lẫm.
Lý Biện nhìn thấy vẻ mặt của Tô Phương như vậy thì có chút thẹn quá hóa giận: "Nhìn tôi làm cái gì chứ? Còn không đi xin lỗi ba mẹ của đứa bé bị thương đi, giải quyết chuyện này."
Tô Dương Dương thầm mắng một câu, nhấc chân lên muốn đá cánh cửa ra.
Miệng bị một bàn tay to lớn bịt kín lại, cả người của cô cũng bị xoay một vòng đi qua một bên.
Tô Dương Dương tức giận nhìn Hàn Khải Uy, lý trí của cô cũng sắp bị lửa giận đốt cháy sạch sẽ.
Hàn Khải Uy vỗ vỗ đầu của cô: "Không phải nói là chờ tôi tới sao?"
Tô Dương Dương kéo tay của Hàn Khải Uy xuống: "Anh ta ở bên ngoài có người phụ nữ khác mà còn dám hô to gọi nhỏ với chị Phương, sao anh ta không lên trời đi chứ."
"Nếu như là lên trời thì sợ rằng em sẽ nhìn thấy anh ta." Hàn Khải Uy cười nói: "Đi vào chung luôn đi."
Tô Dương Dương gật gật đầu đẩy cửa phòng ra.
Tô Phương với Lý Biện nghe tiếng thì lập tức xoay đầu lại nhìn Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy.
Cơn giận dữ ở trên mặt của Lý Biện lập tức thu lại sạch sẽ, đã có một đoạn thời gian rồi không gặp Hàn Khải Uy, anh ta cũng đã quên mất Tô Phương còn có một người em rể họ vang danh ở thành phố Thương.
Lý Biện lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Em họ à, sao chú cũng tới đây, tới đón em gái Dương Dương à?"
Hàn Khải Uy không có tiếp lời của Lý Biện: "Tôi nghe nói là Minh Minh đánh nhau với bạn học, anh định xử lý như thế nào đây?"
"Còn không phải là do mẹ của đứa nhỏ giáo dục có vấn đề sao, làm cho đứa nhỏ có thói quen lỗ mãng, lúc nãy còn đang nói chuyện này nữa đó."
"Phải vậy không? Anh đi đến khoa mắt xem cậu bạn nhỏ bị thương đi, nhìn xem xem đối phương có điều kiện và yêu cầu gì không."
"Tôi..." Lý Biện liếc mắt ra hiệu với Tô Phương một cái.
Tô Dương Dương đứng chặn Tô Phương lại, căn bản không để cho Tô Phương nhìn thấy.
Lý Biện lại không dám cãi lại lời của Hàn Khải Uy, chỉ có thể khẽ cắn môi đi ra.
Hàn Khải Uy nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Mọi người đã ăn cơm chưa?"
"Em với chị Phương đã ăn rồi, Minh Minh vẫn còn chưa ăn đâu."
"Để anh kêu người đem mấy món ăn dành cho trẻ con đến đây."
"Tiểu Bảo cũng tới đây hả?" Tô Dương Dương kinh ngạc không thôi.

"Anh đang để cho thằng bé ở chỗ của y tá để chơi với Minh Minh."
"À à."
Hàn Khải Uy nhìn hai người bọn họ một chút rồi xoay người sang chỗ khác.
Lúc đi đến hành lang không có một ai, biểu cảm mỉm cười trên mặt của Hàn Khải Uy đã thu lại sạch sẽ.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho một dãy số: "Thông tin về Lý Biện đã tra xong chưa?"
"Đã tra được rồi.

Nhị ca, sao đột nhiên cậu lại cảm thấy hứng thú đối với người này vậy, có phải là hắn ta đã chọc tới cậu hay không, có cần tôi phải đi dạy dỗ hắn ta một trận không?" Âm thanh của Kỳ Thiên Tích hưng phấn vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại, rất có hứng thú đối với loại chuyện này.
"Cái bệnh lảm nhảm này của cậu có thể sửa đổi được hay không hả? Tôi chỉ hỏi cậu có một câu, cậu trả lời nhiều như vậy không biết mệt à?"
"Không mệt đâu.

Nhị ca, tôi nói cho cậu biết nha, con người của cái tên Lý Biện này mẹ nó quá khốn nạn, lúc trước công ty của nhà hắn ta bị tổn thất đặc biệt nghiêm trọng, đoạn thời gian trước còn thay đổi pháp nhân của công ty.

Tôi đoán là người anh em này muốn cuỗm tiền chạy trốn, giao cục diễn rối rắm và nợ nần cho người khác, hẳn là cậu cũng biết pháp nhân mới của công ty, là chị họ Tô Phương của chị dâu.

Cậu nói xem, người nhà họ Lý thất đức biết bao nhiêu."
"Gửi tài liệu qua cho tôi đi."
"Có thể cho tôi tham gia việc này được không?"
"Cậu không có chuyện gì làm thì đi tìm Ưu Cố chơi đi."
"Ặc, cái tên Ưu Cố kia cứu không nổi rồi, Ngày nào cũng như động kinh mà lắc lư ở bên người của Lan Phi, cậu ta đây là muốn phá hỏng cuộc sống của Lan Phi mới hài lòng.

Lan Phi người ta đã có chồng rồi, còn sắp có con rồi, ngày nào cậu ta cũng lắc lư ở bên cạnh của người ta, chờ chồng của Lan Phi chịu không nổi thì ly hôn với Lan Phi, chắc chắn cậu ta cũng sẽ chạy theo.

Lúc mà không có ai tranh giành Lan Phi với cậu ta, cậu ta căn bản không coi Lan Phi ra cái gì, có người tranh giành rồi thì cậu ta lại nhảy lên.

Lan Phi cũng không biết đã đổ bao nhiêu máu rồi mới dây dưa không rõ với thằng nhóc đó."
"Cậu ngăn cản cậu ta lại đi, đừng có để cậu ta gây chuyện quá mức."

"Tôi đã cản rồi, còn cản rất là nghiêm túc.

Ngày nào cũng hẹn cậu ấy đi hộp đêm, mấu chốt là cậu ấy không chịu đi, tôi còn có cách nào khác đâu?"
"Đừng có nói nhảm nữa, trước tiên gửi tài liệu của Lý Biện qua đây đi."
"Biết rồi biết rồi, mỗi một lần lợi dụng xong thì liền ném đi, sao tôi lại có mấy người bạn xấu xa như các cậu được chứ."
Hàn Khải Uy lười biếng khi phải nghe anh ta nói nhảm, trực tiếp cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại mười giây thì Kỳ Thiên Tích đã gửi thông tin tới.
Hàn Khải Uy nhanh chóng nhìn lướt qua những thông tin và hình ảnh kia, trên mặt lộ ra một nụ cười có chút hứng thú.
Tô Phương hơi không yên lòng vì Lý Biện, lo lắng chuyện này sẽ khó xử lý hơn cho nên vẫn đi theo lên tầng lầu khoa mắt.
Tô Dương Dương nhỏ giọng hỏi: "Thổ Hào, chuyện mà anh rể ngoại tình có cần phải nói với chị hay không?"
"Tô Phương cũng đã biết chuyện Lý Biện ngoại tình rồi."
"Chị Phương đã biết rồi à? Vậy sao chị ấy lại không nói ra chứ?"
"Em sẽ đem chuyện chồng mình ngoại tình đi rêu rao khắp thiên hạ hả?"
"Nếu như mà anh ngoại tình thì truyền thống chắc chắn sẽ biết trước em, đến lúc đó thì em sẽ dẫn theo Tiểu Bảo đi chặt tay chặt chân của kẻ thứ ba, để cho cô ta biết cái gì gọi là cái giá của việc ăn vụng."
"Còn dẫn theo Tiểu Bảo nữa à?" Hàn Khải Uy im lặng.
"Dẫn theo chứ, nếu không dẫn theo thì thiếu sức chiến đấu." Tô Dương Dương tự mình tưởng tượng chút hình ảnh kia, nhịn không được mà bắt đầu cười hắc hắc.
"Một lát nữa em thăm dò ý của Tô Phương xem, xem xem có muốn ly hôn hay là không.

Nếu như muốn ly hôn thì khiến cho Lý Biện trả một cái giá thích đáng, nếu như không muốn thì phải nghĩ cách xử lý êm gọn."
"Thổ Hào, có phải là anh biết chuyện gì ở trong đó không?"
"Chuyện tôi biết rất nhiều, em muốn hỏi cái nào đây?" Hàn Khải Uy xách cổ áo khoác trắng của cô giống như là xách một con gà con mà di chuyển phương hướng cả người của cô: "Trước tiên đi xem xem bọn họ có đánh nhau hay là không."
"Vâng.".