Cô Vợ Dễ Thương

Chương 149: Đừng Kích Thích Em Như Vậy






Lúc tan việc bờ môi cũng đều khô và cuống họng lại càng khàn hơn so với buổi sáng.
Tô Dương Dương nhìn lướt qua nước buổi sáng vừa nhận được, mới phát hiện ra là cả một ngày nay cô đều không uống nước.
Nhìn hành lang trống trơn, Tô Dương Dương ngửa đầu dựa vào thành ghế, miễn cưỡng duỗi lưng một cái.
Chuẩn bị để cho đầu óc thả lỏng, chờ sau đó lại sắp xếp cuộc phẫu thuật vào ngày mai.
Tiểu Yên cũng hoàn thành ca bệnh và ghi chép trong ngày hôm sau đưa tới cho Tô Dương Dương xem: “Chị Tô, hay là em đi mua cho chị ít đồ ăn được không? Sắc mặt của chị rất khó coi.”
Tô Dương Dương sờ lên mặt mình, bây giờ đâu chị có sắc mặt cô khó coi mà cả cơ thể cũng đều khó chịu hơn.
"Không cần, em sắp xếp xong thì tan ca đi.”
"Tổng giám đốc Hàn có đến đón chị không?”
"Có lẽ là có, em nhanh đi về đi.

Chị có xe, có người đón, em không có, em còn lằng nhằng cái gì? Tàu điện ngầm rất nhiều người trong giờ cao điểm.”
"Không cần phải kích thích em như vậy.” Tiểu Yên hầm hừ nói, về vị trí thu dọn đồ đạc của mình.
Trước khi cô rời đi còn xem một hộp sữa và một chiếc bánh mỳ ném cho Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương nhận lấy bằng một tay, đau đến mặt nàng đều bóp méo: "Em chắc chắn là cho chị ăn chứ không phải là chơi chị?”
"Ai bảo chị chọc tới em." Tiểu Yên chạy đi rất nhanh.
Tô Dương Dương mở chiếc bánh mỳ ra, sau khi ngửi được mùi bánh mới phải hiện mình thật sự rất đói bụng.
Sau khi nhanh chóng giải quyết chiếc bánh mỳ và hộp sữa, Tô Dương Dương mới gọi điện thoại cho bác sĩ Tào.
"Bác sĩ Tào, kiểm tra của cô kết quả thế nào? Tình hình tốt không?"
"Căng cơ thắt lưng do làm việc quá sức, xương sống lệch vị trí, sau này mỗi ngày cần từ một đến hai giờ phục hồi chức năng.

Hôm nay cô vất vả rồi, có nhiều bệnh nhân không?”
"Cô không sao là tôi yên tâm rồi.

Bệnh viên vẫn ổn, trong tầm kiểm soát của bác sĩ.

Cô có ba bệnh nhân có thể làm phẫu thuật, tôi xác nhận lại tình huống với cô trước sau đó sẽ để y tá thông báo cho bọn họ.

Cô chắc chắn ngày mai có thể đến không?”
"Ngày mai chắc chắn có thể đi, cô sắp xếp đi."
"Ừm ok, cô chú ý sức khỏe một chút.

Cùng anh rể lăn giường kiềm chế một chút, đến nổi căng cơ do làm quá sức, thể lực tốt thật.” Tô Dương Dương trêu đùa.
"Mỗi ngày lăn trên sàn nhà cũng lăn không ra hiệu quả như vậy được không hả? Đồng chí Tiểu Tô, bây giờ cô càng ngày càng lưu manh có biết không?”
"Tôi vô cùng thuần khiết…” Tô Dương Dương đang muốn nói chuyện, điện thoại cố định trên bàn làm việc vang lên: “Có lẽ có ca cấp cứu, tôi cúp trước, cô kiềm chế một chút nha!”
"Được."
Tô Dương Dương để điện thoại di động xuống, liền nhận điện thoại cố định: “Xin chào, đây là phòng khám ngoại khoa của bệnh viện Nhiêu Điền.”
"Dương Dương, cô còn ở bệnh viện không? Minh Minh xảy ra chuyện rồi, tôi cần cô giúp.” Tô Phương lo lắng hô, trong thanh âm mang theo giọng nghẹn ngào.
"Chị Phương, chị đừng lo lắng, nói cho em biết bây giờ tình hình thế nào?”
"Minh Minh cùng bạn học trong trường đánh lộn, làm bị thương mắt của bạn học, cánh tay cũng bị gãy.”
"Mọi người bây giờ đang ở đâu? Có cần em qua đón không?”

"Chúng tôi đang ở trên xe 120, đang muốn đến bệnh viện của cô.

Dương Dương, tôi rất sợ.”
"Đừng lo lắng, còn có tôi ở đây.

Không sao, tôi lập tức đi nói với đồng nghiệp khoa mắt và khoa chỉnh hình một tiếng, mọi người đến bệnh viện liền có thể được trị liệu trước, chuyện khác chờ đến khi gặp nhau rồi nói, được không?”
"Ừm." Tô Phương nghẹn ngào cúp điện thoại.
Tô Dương Dương cúp điện thoại, không quan tâm đến việc thân thể vẫn đang đau nhức không thôi, cô bước nhanh xuống lầu liên hệ bác sĩ khoa mắt và khoa chỉnh hình, sợ bọn họ đã tan ca và rời khỏi bệnh viện.
Mười phút sau, 120 nhanh chóng lái vào tòa nhà khoa cấp cứu.
Tô Dương Dương cùng hai người bác sĩ lập tức đến đón.
Cửa xe 120 vừa mở ra, tiếng chửi rủa rất lớn của một người phụ nữ liền truyền tới.
"Mắt của con trai tôi có vấn đề gì tôi sẽ không để yên cho cô! Mắt của con trai tôi thế nào tôi cũng sẽ biến con mắt của con trai cô thành như vậy!”
Từ giọng nói này Tô Dương Dương đánh giá thân phận của người phụ nữ kia, dựa vào tính cách của Tô Phương có lẽ đã bị mắng suốt đường đi.
Tô Dương Dương nhẹ gật đầu với mấy nhân viên y tế đi theo xe, mấy nhân viên y tế an ủi người nhà vài câu.
Người nhà kia mới để cho nhân viên y tế khiêng đứa trẻ bị thương ở mắt xuống, nhưng người nhà kia lại lôi kéo Tô Phương không thả.
Tô Phương không thể vùng vẫy với bà ta, sợ rằng sẽ đụng phải vết thương của đứa trẻ trong ngực, bị người nhà kia đẩy lảo đảo nghiêng người một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Tô Dương Dương tiến đến an ủi Tô Phương, ổn định thân thể cô ta.
Tô Phương nhìn thấy Tô Dương Dương, nhẹ nhàng thở ra: "Dương Dương."
"Để Minh Minh gặp bác sĩ khám trước đã.”
"Ừm."
Người nhà kia nghe thấy vậy cũng không cho: "Không chữa khỏi cho con trai tôi, các người đừng hòng đi! Chờ đến khi con trai tôi ra khỏi phòng phẫu thuật, chắc chắn là nó không sao thì nói tiếp.”
"Bà đừng quá đáng!" Tô Phương tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
"Tôi quá đáng?! Con cô đâm mù mắt con trai tôi thì không quá đáng sao?”
Tô Dương Dương giữ chặt Tô Phương đang căng thẳng và kích động, chặn ở trước mặt bà ta nói: “Vị người nhà này, tôi biết bà đang kích động, ở đây là bệnh viện, phiền cô giữ yên lặng.

Trước hết để cho bác sĩ kiểm tra tình hình mắt của con trai bà đã.


Dựa vào tình huống phía trước mà nói, tình hình của con trai bà càng kéo dài thì đối với vết hướng của cậu bé càng bất lợi.

Cánh tay của bạn nhỏ Lý Minh kéo dài thêm mấy phút ảnh hưởng cũng không thể so với con của bà, bà thật sự nên cân nhắc nặng nhẹ, làm phiền bà có thể lựa chọn có lợi cho con trai của mình.”
Người nhà được Tô Dương Dương thức tỉnh: "Mau đem con trai tôi vào phòng phẫu thuật! Nhanh lên!”
Tô Dương Dương ra khỏi thang máy, nhìn về phía phòng phẫu thuật khoa mắt ở cuối hành lang.
Cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt như cũ, người nhà ngồi trên ghế dài khóc đến hai mắt đỏ bừng.
Cô đã hỏi Tô Phương về tình hình vừa rồi của bà ta.
Ngay sau đó cô đi đến trước mặt bà ta, đưa cho bà ta một hộp đồ ăn nhanh vào một phần khăn tay: “Bà Trương, ăn một chút cơm trước đã.”
Bà Trương vung tay dùng sức đánh hộp thức ăn nhanh, Tô Dương Dương có tâm lý chuẩn bị, lúc đưa cho bà ta cũng cầm rất chặt cái túi nên không bị đánh rơi xuống đất.
Bà Trương thấy thế, tức giận lườm Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương bình tĩnh nói: "Người là sắt, cơm là thép, bà cứ không ăn không uống chờ đợi như vậy, đối với bạn nhỏ Trương Hiểu cũng không có bất cứ sự trợ giúp nào, vẫn là nên ăn trước chút đồ, giữ vững tinh thần để đối mặt với tình huống tiếp theo đi.”
"Con trai tôi nếu không phải bị Lý Minh hại, nó có thể biến thành như vậy sao? Các người lại có mặt mũi nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy?” Bà Trương lạnh lùng nhìn Tô Dương Dương.
Nếu không phải Tô Dương Dương cao hơn bà ta công thêm việc chỗ này là địa bàn của Tô Dương Dương, bà ta thật sự muốn nhào về phía Tô Dương Dương.
"Chuyện đánh nhau cụ thể là ai đúng ai sai, chúng ta xem lại camera giám sát ở trường học ghi lại thì sẽ rõ.

Bây giờ sự thật vẫn chưa được đưa ra, bà ăn cơm trước đi.

Chờ đến khi bạn nhỏ Trương Hiểu ra ngoài bà còn phải bận bịu rất nhiều.” Tô Dương Dương nói xong lại đem đồ ăn cho bà Trương.
Bà Trương mở cảnh tay cả bà ta ra lần nữa những không nhận lấy túi đồ mà cô đưa tới.
Tô Dương Dương hết cách liền buộc chặt túi đựng hộp cơm sau đó đặt ở ghế đội diện bà Trương rồi rời đi.
Lúc cô đi đến thang máy, sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn..