Cô Vợ Dễ Thương

Chương 146: Không Ăn Hết Thì Không Xong Với Anh Đâu






Tô Dương Dương không ngờ lại nghe ngóng được tin tức về Ninh Duy một cách dễ dàng như thế: “Là do cô ấy rất phối hợp trị liệu hay là do câu chuyện về cô ấy?”
“Chuyện về cô bé ấy thì anh hoàn toàn không nghe nói đến, nhưng nụ cười của cô bé ấy lại có sức lan tỏa vô cùng, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy dễ chịu thoải mái.

Ngay cả những người quen với cái chết như bọn anh đều không nỡ để cô bé đi.

Cô bé rất phối hợp trong quá trình trị liệu, dù đau đớn thế nào cũng cắn răng chịu đựng.

Cho đến khi cơn đau biến mất rồi, cô bé còn chủ động an ủi lại y bác sĩ bọn anh nữa.

Có rất nhiều bệnh nhân mắc chứng ung thư đều không thể chịu đựng cả quá trình chữa trị, mới được có một nửa thôi thì họ đã bỏ cuộc rồi.

Nhưng cô bé ấy lại có thể kiên trì đến giai đoạn thay tủy, phản ứng bài xích của cô bé cũng không hề lớn như những gì bọn anh nghĩ, chỉ cần cô bé cố gắng thì cuộc sống sẽ dần trở nên ổn định hơn.

Nhưng đến khi diễn ra phẫu thuật thay tủy lần hai thì cô bé ấy lại không đến, bọn anh đều cảm thấy đáng tiếc.


Sau đấy thì những gì bọn anh nghe ngóng được lại là cô bé chết rồi.

Trước khi chết cô bé còn gửi một tấm thiệp cảm ơn gửi cho các y bác sĩ đã chữa trị cho cô ấy.

Giờ nó vẫn đang nằm trong ngăn kéo ở phòng làm việc của anh”
“Em có thể xem không?”
“Bây giờ em có thể đi xem với anh được đấy”
Hai người vừa dứt lời thì cửa thang máy liền mở ra.
Bác sĩ Lưu đi ra ngoài trước, Tô Dương Dương đi phía sau anh, trong lòng cảm thấy có chút hồi hộp.
Bác sĩ Lưu bước vào phòng làm việc, mở ngăn kéo ra rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ: “Ở trong này này, xem thì nhớ cẩn thận chút nhé, vì quá lâu rồi nên anh sợ giấy nó bi mục”
“Em biết rồi” Tô Dương Dương mở hộp ra liền trông thấy một tấm thiệp màu xanh nhạt được bao phủ bởi một lớp màng mỏng.
Trên tấm thiệp là một dòng chữ đẹp đẽ, nét bút gọn gàng thanh thoát, hơn nữa lại còn được viết vô cùng nắn nót cẩn thận.
“Chào bác sĩ Lưu, thật tiếc khi chúng ta phải nói lời tạm biệt như thế này.

Cảm ơn sự giúp đỡ của bác sĩ trong suốt quãng thời gian vừa qua, nó khiến tôi được bước những bước cuối cùng một cách trang nghiêm kiêu hãnh nhất.

Nhưng tôi vẫn thường cảm thấy rằng, tất cả sự kiêu hãnh đấy chỉ là lừa mình dôi người mà thôi, rốt cuộc thì sự sống của tôi cũng đang dần héo úa.

Cho dù là chữa trị bằng cách nào đi chăng nữa rồi cũng sẽ trở nên bất lực và tang thương.

Trước kia tôi vẫn luôn tin tưởng rằng chỉ cần tinh thần vững vàng thì thể xác có suy kiệt cũng chẳng có gì đáng quan trọng.

Trong suốt quãng thời gian điều trị, tôi luôn cố gắng hết sức để có thể chứng minh giá trị của bản thân mình.

Nhưng điều này lại giả dối biết bao.

Không có ai cho tôi niềm tin, không có ai thực sự cần tôi cả, suy cho cùng, đến cuối cuộc đời, chúng ta đều phải tự mình bước về vạch đích.

Những bước đi ấy, dù là cô độc lẻ loi hay lẫm liệt huy hoàng, cũng chẳng có gì khác biệt cả.

Tôi không đành lòng để mọi người nhìn thấy tôi với dáng vẻ chán nản kiệt quệ như thế này, chúc mọi người bình an khỏe mạnh.


Trân trọng, Ninh Duy!”
Đọc xong những dòng chữ này, trong đầu Tô Dương Dương hiện lên hình ảnh một cô gái nằm giữa rừng hoa tươi, cảm giác ấy vô cùng khó tả.
Bác sĩ Lưu nhận lấy tấm thiệp trong tay cô: “Những năm qua anh đều không dám nhìn những dòng chữ ấy, chỉ cần nhìn thôi tâm can bọn anh đều như bị giằng xé.

Ngay cả bệnh của bọn họ bọn anh cũng không chữa nổi thì làm sao cứu rỗi được trái tim họ đây”
“Anh Lưu, anh như vậy chẳng khác nào tự đâm đầu vào bế tắc”
“Chuyện này không phải do em khơi mào hay sao? Nếu như con nhóc chết dẫm như em không hỏi vấn đề thương tâm như vậy thì sao anh phải lý luận như thế chứ?” Bác sĩ Lưu cười, mắng: “Thôi biến đi, biến về mà ăn cơm đi.

Không thì bệnh nhân còn chưa chữa được bệnh, chúng ta đã đau dạ dày trước rồi”
“Tuân lệnh” Tô Dương Dương cười: “Anh Lưu, anh có thể tra giúp em hồ sơ bệnh án của cô ấy không? Những gì anh vừa nói làm em thấy hứng thú với cô bé ấy”
“Người ta cũng đã chết cách đây mấy năm rồi, em có hứng thú thì có tác dụng gì cơ chứ? Định tâm sự với tro cốt của cô bé ấy à?”
“Nhờ cô ấy báo mộng cũng được mà.

Em muốn hỏi cô ấy xem là rốt cuộc thì anh Lưu đẹp trai hay là thầy em đẹp trai hơn?” Tô Dương Dương khúc khích cười.
“Vớ vẩn!”
“Khi nào rảnh thì tìm giúp em nhé”
“Sau giờ nghỉ trưa anh sẽ gửi cho em”
“Được thôi, cảm ơn anh Lưu, cảm ơn anh Lưu.

Nhớ là mai mang cho em sủi cảo chị dâu làm nhé” Tô Dương Dương vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Sẽ mang, chắc chắc sẽ mang, mang cho em hai hộp luôn, không ăn hết thì không xong với anh đâu!”
“Anh có mang ba hộp em cũng sẽ xử lí được” Tô Dương Dương cười phá lên.
Tô Dương Dương quay về phòng làm việc, nhanh chóng ăn xong bữa trưa, sau đó nhân lúc chưa đến giờ làm việc liền ngủ bù một giấc.
Mãi cho đến khi hết giờ làm ca chiều, cô mới nhận được bệnh án mà bác sĩ Lưu gửi cho.
Cô tải bệnh án vào trong điện thoại, sau đó liền đi kiểm tra các phòng bệnh.
Khi đến phòng bệnh của Trương Bình thì Lan Phi cũng đang ở đó.
Thấy Tô Dương Dương bước vào, Lan Phi liền đứng lên: “Bác sĩ Tô, khi nào thì chồng thôi có thể gỡ đinh cố định ra?”
“Thời điểm này gỡ đinh vẫn còn hơi sớm, vết thương của anh ấy phục hồi khá tốt, ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra tổng quát.

Nếu như không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.

Ở nhà nghỉ ngơi theo dõi trong hai tuần, nếu sau đó mọi hoạt động đều bình thường thì có thể đến đây để tiến hành tháo đinh”

“Dạ được, cảm ơn bác sĩ Tô”
“Không có gì, đây là nhiệm vụ của chúng tôi.

Đứa bé của anh chị khi nào thì chào đời? Khám thai ở bệnh viện nào vậy?” Tô Dương Dương hỏi.
“Dự sinh vào khoảng giữa tháng 8, còn khám thai thì ở bệnh viện phụ sản thành phố”
“Đó là bệnh viện đầu ngành vô cùng tốt, hai người lựa chọn đúng đấy” Tô Dương Dương vừa trò chuyện với Lan Phi vừa cẩn thận kiểm tra vết thương của Trương Bình: “Tình trạng phục hồi rất tốt, mặc dù không nhất thiết phải kiêng rượu bia và thuốc lá nhưng hạn chế được thì càng tốt”
Trương Bình nở một nụ cười chất phác: “Có con rồi thì làm sao có thể hút thuốc uống rượu được nữa? Phải làm gương cho con chứ”
Trương Bình vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Lan Phi, Lan Phi nhìn anh ta, dịu dàng mỉm cười.
Tô Dương Dương nhìn thấy động tác này của hai người họ mà cũng cười theo, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Xem ra không phải người phụ nào cũng thích đàn ông đẹp trai nhiều tiền, như Lan Phi chẳng hạn, cô thà mở lòng với một chàng trai giản dị bình thường không phô trương chứ nhất quyết không lựa chọn ở bên Ưu Cố.
Tô Dương Dương trở về phòng làm việc, bật máy tính lên rồi mở bệnh án của Ninh Duy ra.
Vào thời điểm đó, tin học điện tử vẫn chưa hoàn toàn được ứng dụng vào trong hệ thống y tế, nên đa phần các bệnh án đều là viết tay cả.
Bác sĩ Lưu lại là một người vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm cao với công việc của mình, sau khi văn phòng làm việc được áp dụng tin học điện tử, anh ấy liền sao lưu tất cả các bệnh án và đơn thuốc viết tay lên trên hệ thống điện tử.
Do đó, tất cả các thông tin ở trên đây đều vô cùng chi tiết.
“Ninh Duy lần đầu nhập viện vào ngày 03 tháng 06 năm 2006, nguyên nhân nhập viện khi ấy là do bị ngất trong giờ thể dục, sau khi được y tá tiêm thì máu chảy không ngừng, điều này khiến cho lãnh đạo bệnh viện vô cùng quan tâm.

Do vậy đã tiến hành một loạt các xét nghiệm, ngày 14 chính xác đưa ra chẩn đoán mắc bệnh ung thư.

Phía bệnh viện nhanh chóng mở một cuộc họp khẩn cấp, cố gắng hết sức để cứu lấy sinh mạng đang trong độ tuổi son trẻ này...”
Tô Dương Dương xem qua một lượt, nhận thấy Ninh Duy hoàn toàn phối hợp chữa trị giống như những gì bác sĩ Lưu nói.
Mỗi lần đến bệnh viện tiến hành tái xét nghiệm đều rất đúng giờ, hơn nữa còn tới rất sớm.
Nhìn vào thời gian đăng kí được ghi ở trên đây, mỗi lần đến cô ấy đều là người đầu tiên.
Khi đó cô ấy vẫn còn là học sinh, mỗi lần xin nghỉ không thể nào dễ dàng như vậy được, thậm chí có không ít lần thời gian còn trùng với bài kiểm tra hàng tháng và kiểm tra giữa kì.
Không hiểu sao Tô Dương Dương lại nảy ra suy nghĩ như vậy.
Theo như tình huống thông thường, rất nhiều người sau khi biết được bản thân mắc bệnh ung thư xương, đều sẽ lựa chọn phương án thôi học..