Cô Vợ Dễ Thương

Chương 136: Điện Thoại Của Ninh Duy






Hàn Khải Uy nghe cô lải nhải như thế, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không tắt.

Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên.
Hàn Khải Uy đang cắt thức ăn nên nói: “Em giúp anh nghe máy một lát.”
“Như vậy thì ngại lắm.” Tô Dương Dương vừa nói vừa chạy đi lấy điện thoại: “Chào bạn, giờ Hàn Khải Uy không tiện nghe điện thoại, cho hỏi bạn có chuyện gì cần tôi chuyển lời giúp không?”
Đầu bên kia im lặng đến khác thường.

truyện teen hay
Tô Dương Dương không khỏi vểnh tai lên, muốn nghe xem chuyện gì đang diễn ra.
Dù gì cũng có rất ít người biết số điện thoại cá nhân của Hàn Khải Uy, nên chắc chắn là người gần gũi với anh mới có được.
Hàn Khải Uy không nghe thấy tiếng Tô Dương Dương thì nghi ngờ quay đầu nhìn, thấy cô vẫn cầm điện thoại thì nói: “Em cầm điện thoại để anh nghe đi.”
“Vâng.” Tô Dương Dương nghe lời, áp điện thoại lên tai Hàn Khải Uy ngay.
Cô nghe thấy rất rõ, lúc Hàn Khải Uy lên tiếng, người ở đầu bên kia hít sâu một hơi.
Đây rõ ràng là tiếng của một cô gái.

“Tôi là Hàn Khải Uy, cho hỏi ai đó?”
Lần này người ở đầu bên kia không im lặng nữa, một giọng nữ thô kệch vang lên: “Khải… Khải Uy…”
Vẻ mặt Hàn Khải Uy thay đổi, tháo găng tay ra, cầm điện thoại, gật đầu với Tô Dương Dương, rồi đi ra sân thượng đại sảnh nghe điện thoại.
“Ninh Duy?”
“Anh không ngờ tôi sẽ gọi cho anh đúng không?” Mặc dù giọng nói Ninh Duy thô kệch, nhưng rất rõ ràng.
Ánh mắt Hàn Khải Uy bình tĩnh nhìn hai gia đình trong sân: “Cô muốn gì? Cố làm ra vẻ bí ẩn lâu như vậy, cuối cùng cũng quyết định bước ra ngoài rồi à?”
“Anh nghĩ tôi như thế ư?”
“Nếu không thì sao? Cô đã gọi cho Ninh Cảnh Phong, rồi nói với anh ta cô vẫn còn sống đúng không?”
“Tôi chỉ muốn báo cho anh biết.”
“Cho nên cô tìm mọi cách để vợ tôi không thể làm việc trong đơn vị đúng không?”
“Cô ta chiếm vị trí của tôi, chẳng lẽ tôi không được làm chút gì à?!” Giọng nói Ninh Duy hơi kích động, càng hiện rõ sự thô kệch, khàn đặc.
“Vị trí của cô? Tôi cho cô ảo giác này từ khi nào thế?”
“Anh…”
“Ninh Duy, tôi mặc kệ cô muốn làm gì, là một người bạn thời niên thiếu, tôi rất vui khi biết cô vẫn còn sống, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Nếu cô vẫn xem tôi là bạn, thì thu lại những thủ đoạn đê tiện đó, sống tốt cuộc sống của cô.

Còn nếu cô không làm được, vậy thì cô cứ trốn trong góc tối, đừng nhàn rỗi mà làm nhiều chuyện xấu.” Hàn Khải Uy nói xong thì nhận ra, giờ anh càng nói càng giống Tô Dương Dương rồi.
Hàn Khải Uy không đợi đầu bên kia nói gì đã dứt khoát cúp máy.
Trong biệt thự, Ưu Hạnh Mai cầm điện thoại đã kết thúc cuộc gọi: “Mục đích tôi gọi điện lần này là gì? Chẳng phải Ninh Duy đã sớm loại bỏ khỏi cuộc đời Hàn Khải Uy rồi à?”
Người đàn ông che mặt khẽ cười: “Vậy thì cô không còn giá trị tồn tại nữa.”
Ưu Hạnh Mai nhìn người đàn ông này kinh ngạc, lúc thấy con dao trong tay anh ta, cô hét toáng lên, nhanh chóng lùi về sau.
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Cô đã mất giá trị rồi, thay vì cứ sống như thế, không bằng chết sớm sẽ tốt hơn, để kiếp sau cô thông minh hơn một chút.”
“Anh làm thế là phạm tội đó… Nếu anh giết tôi, anh cũng không sống nổi đâu.” Ưu Hạnh Mai run rẩy nói.
“Tôi sẽ thay phần không cam lòng của cô mà sống tiếp, để Hàn Khải Uy và Tô Dương Dương không được sống tốt.”
Ưu Hạnh Mai ra sức lắc đầu, nước mắt chảy ra từ ánh mắt sợ hãi: “Tôi không hận Khải Uy và Tô Dương Dương nữa, bọn họ có sống tốt hay không cũng không liên quan đến tôi.


Tôi đã quyết định làm lại cuộc đời rồi, anh đừng quấy rối bọn họ nữa.”
Người đàn ông che mặt dừng bước chân: “Ban đầu tôi định để cô sống, nhưng giờ… cô vẫn nên chết đi!”
Câu nói cuối cùng mang theo hàm ý phân biệt cao thấp.
Trong đôi mắt sợ hãi của Ưu Hạnh Mai, lóe lên một ánh sáng sắc bén, bóng loáng …
Tiếng còi báo động của cảnh sát vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.
Hàn Khải Uy và Tô Dương Dương vừa mới thu xếp cho ông bà nội, và ba mẹ hai bên xong.
Nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Tô Dương Dương nhíu mày lại: “Có phải có chuyện gì xảy ra gần chỗ chúng ta không?”
Khóe miệng Hàn Khải Uy hơi cong lên: “Họ tới tìm anh.”
“Cái gì?” Tô Dương Dương nhìn anh khó hiểu.
Trong lúc hai người trò chuyện, xe cảnh sát đã dừng trước cửa biệt thự.
Trương Dương bước xuống xe, đi tới trước mặt Hàn Khải Uy, lấy lệnh bắt giữ ra: “Anh Hàn, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Ai chết thế?” Hàn Khải Uy lạnh nhạt hỏi.
“Ưu Hạnh Mai.”
Hàn Khải Uy gật đầu, vỗ vai Tô Dương Dương: “Em đừng sợ, anh không sao đâu, em ở nhà an ủi mọi người nhé.”
“Phú ông…”
“Ngoan, đừng sợ.” Hàn Khải Uy nói xong thì ung dung ngồi vào xe.
Trương Dương nhíu mày, thầm nghĩ: Có khi nào người đàn ông như Hàn Khải Uy mất bình tĩnh không?
Tô Dương Dương đi tới: “Đội trưởng Trương, chồng tôi sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Ưu Hạnh Mai lại chết?”
“Hai tiếng sau, cô cứ hỏi pháp y Trình về tình huống cụ thể, giờ cô ấy đang khám nghiệm tử thi, có lẽ hai tiếng sau sẽ làm xong.

Tôi phải về cục trước đây.”
Trương Dương nói xong thì ngồi lên xe cảnh sát.
Mấy xe cảnh sát này nhanh chóng rút lui như thủy triều, như lúc họ đến.
Hàn Gia Mẫn, Lương Nhu, Tô Thạch Diễn, Lưu Mộc Miên nghe tiếng đồng loạt đi xuống, nhưng chỉ thấy mình Tô Dương Dương đứng trong sân.
Tô Dương Dương điều chỉnh lại nét mặt, rồi xoay người nhìn ba mẹ hai nhà: “Ba mẹ, mọi người đừng lo lắng.

Chỉ là xảy ra chút chuyện hiểu lầm, nên Khải Uy đi phối hợp điều tra, sẽ về sớm thôi.


Ba à, mấy ngày nay làm phiền ba trở về công ty xem xét, con không thể giúp chuyện công ty được, ba xem có cần làm chút khủng hoảng để quan hệ công chúng ổn định nhà đầu tư không ạ?”
Hàn Gia Mẫn rất hài lòng về sự điềm tĩnh và ung dung của Tô Dương Dương: “Ba sẽ xử lý chuyện công ty.

Ông bà thông gia à, đứa bé Khải Uy này đã làm ông bà lo lắng rồi, người làm ba như tôi xin lỗi hai người.”
“Ông thông gia quá khách sáo rồi.

Chắc chắn là trong khoảng thời gian này, đã xảy ra hiểu lầm gì đó, người thấp cổ bé họng như tôi không thể giúp gì được, hy vọng hai ông bà đừng chê bai.” Tô Thạch Diễn nói.
Hàn Gia Mẫn lắc đầu.
Tô Dương Dương lấy điện thoại ra nhìn thời gian: “Ba mẹ, mọi người lên lầu nghỉ ngơi đi.

Lát nữa con sẽ gọi cho người bạn giải quyết vụ án này, để tìm hiểu tình huống, muốn giải quyết và điều tra vụ này nhanh nhất cũng phải tới ngày mai, mọi người có cùng nhau thức khuya cũng không giải quyết được gì, cho nên thỉnh thoảng mọi người hãy cho thế hệ sau như chúng con cơ hội, tìm chút cảm giác tồn tại đi mà.”
Lương Nhu bật cười: “Chuyện này con cứ để mấy người đàn ông xử lý đi.”
“Mẹ à, có thể mẹ nói đúng.

Nhưng mấy chuyện thức khuya này cứ để con, còn mấy chuyện nằm ngoài khả năng của con, con sẽ mời mọi người tới giúp ạ.”
Lưu Mộc Miên thấy Tô Dương Dương kiên trì thì nói: “Bà thông gia à, chúng ta cứ nghe theo Tiểu Dương đi.

Còn chuyện khác, ngày mai chúng ta sẽ giải quyết.”
Lúc này, Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu mới đi lên lầu, Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên ở lại ngồi cùng Tô Dương Dương trong phòng khách.
Tô Dương Dương nói: “Ba mẹ, cũng gần một giờ rồi, ba mẹ cũng đi ngủ đi.”
Lưu Mộc Miên vuốt tóc cô: “Ba mẹ ở cùng con.”
Tô Dương Dương nhào vào lòng Lưu Mộc Miên..