*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cập nhật nhanh nhất trên Tru*yện88.vip
Chương 997: Người tín nhiệm
Vu Ba mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: "Ông cụ nói, trẻ con thì không rười bố mẹ được, các người đều muốn về nước, vì vậy cứ để cậu bé đi theo các cậu, hơn nữa ông cũng không phải là người quá đáng, cháu ngoại đã ở quan năm với ông, ông ấy đã rất vui vẻ rồi, vì vậy...
Nói đến đây, Vu Ba ngừng lại, sau đó nhìn Đậu Nhỏ một cái
Hàn Mộc Tử ý thức được gì đó, nhẹ nhàng nhéo nhéo đôi má của Đậu Nhỏ.
"Đây Nhỏ à, con đi tầm trước đi, sau đó vào phòng đợi mẹ một chút, được không? Con đưa hành lí của con vào trong phòng cha con nhé."
"A, vâng a mami. Vậy Đậu Nhỏ đi tầm trước nhé.
Sau khi Đậu Nhỏ rời đi, Ilàn Mộc Tử mới mở miệng nói: "Chủ Vụ, hôm nay chủ qua đây, chắc còn có chuyện gì nữa đúng không?"
Vu Ba gật gật đầu, lấy ra một chiếc tui bang giấy bồi từ trong cặp tài liệu rồi đưa cho Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử nhìn thấy chiếc túi bằng giấy bồi kia có chút không dám nhận.
Lần trước Uất Trì Kim đưa cho cô một chiếc hộp
Trong hộp có một chiếc vòng cổ kim cương vô
nhỏ.
cùng giá trị, lần này lại cho cô một túi giấy bồi, không phải định cho cô tiền đấy chứ? "Cô chủ?" Thấy cô ngày người nhìn vào túi giấy
bồi, Vu Ba gọi cô một tiếng. Hàn Mộc Tử lấy lại tinh thần: "Chú Vu? Cái này... Có thể hỏi một chút là cái gì không?"
Vu Ba cũng không trả lời, chỉ là tự mình đưa chiếc túi giấy bồi thần bí mà đưa cho cô: "Cô chủ có thể mở ra xem là biết thời, đây là tấm lòng của ông cụ Uất Trì muốn tặng cho Đậu Nhỏ, trước khi đến ông cụ có dặn dò, cần phải đích thân giao đến tay cô."
Hàn Mộc Tử run run mà đưa tay nhận, dù sao vẫn cảm thấy được việc này có gì đó rất quan trọng.
Trong kiểu túi như thế này, chỉ có thể là tiền. Nhưng mà lúc nhấc lên lại không có nặng đến vậy, lại giống tài liệu gì đó hơn.
Chẳng lẽ là
Trong đầu Hàn mộc Tử hiện lên một thứ gì đó, rồi đột nhật dọa sợ mà trả lại chiếc túi giày boi "Chú Vu, cái này cháu không nhận được đầu, phiền chủ thay cháu trả lại cho ông ngoại đi, Đậu Nhỏ còn nhỏ như vậy, cũng không cần chuẩn bị cho nó cái gì đâu, trước đây cháu đã nhận được quà gặp mặt của ông ngoại là đã rất áy náy rồi, nếu như lúc này..." Cô thực sự là không có chút lòng tham nào, biểu cảm trên mặc cũng là thật lòng thật dạ, Vu Ba tán dương cô mà gật đầu: "Cô chủ đúng là người thành thật, nhưng mà ông chủ đã dặn tôi rồi, tôi chỉ là một người làm nhà Uất Trì thôi, chỉ đi làm những chuyện chủ nhân đã dặn dò mà thôi."
"Chú Vu chú cứ nói đùa, chủ đức cao vọng trọng như vậy, sao mà là người làm được cơ chứ? Hơn nữa trong mắt Mộc Tử, chú cũng là bề trên, vì vậy phần quà này...
"Phần quà này hôm nay cô chủ không nhận không được. Ông chủ đã nói rồi, nếu như cô có áp lực, thì bảo cô không cần phải như vậy, bởi vì cái này cũng không phải cho cô, là đưa cho cháu ngoại của ông ấy. Ông ấy là người ông ngoại, tặng quà cho cháu ngoại của mình, ông ấy vô cùng vui lòng.
Đã nói đến nước này rồi, Hàn Mặc Tử cảm thấy mình có nói gì đi nữa cũng là một người ngoài.
Nói khó nghe một chút là chuẩn bị quà cho con trai cô, không hề liên quan đến người làm mẹ như cô, cũng không phải là đưa cho cô, cô dựa vào cái gì mà từ chối thay con trai mình cơ chứ?
"Chú Vu, cháu biết rồi, vậy cháu sẽ nhận thay nói, nhưng mà về phần Đậu Nhỏ có đồng ý nhận hay không, cháu cũng không nói được."
"Được." Vu Ba cũng không nói thêm gì nữa, dù sao đến lúc lúc đó đi rồi hằng tính, bây giờ cứ nhận là ông ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.
Còn sau này ra sao, thì cũng là chuyện sau này.
Sau khi Hàn Mộc Tử nhận lấy chiếc túi giấy bồi, có chút lo lắng. Uất Trì Kim đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, trong thời gian ngăn cô có chút không quen được.
Dù sao người làm mẹ như cô đã nhận kim cương giả trên trời của người ta rồi, đó chính là vật định tình của người ta, chắc cũng vô cùng giá trị đối với ông ta, nhưng lại đem tặng cho cháu dâu của mình.
Trong mắt Hàn Mộc Tử, sợi dây chuyền này cứ cho là Tống Tâm không cần, theo lí mà nói thì sẽ mang tên của Tổng An, cũng không nghĩ là nhầm lần một hồi lại rơi vào tay có
Sau đó Đậu Nhỏ nhận được món quà, chẳng lẽ Uất Trì Kim định tặng quà cho cả nhà cô? Bởi vì đã giữa Đậu Nhỏ lại, vì vậy.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử nhìn về phía Vu Ba suy nghĩ một lát vẫn đi vào trong phòng bếp rót cho Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải T*ruyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện88.v*ip để ủng hộ bên mình nhé! Cập nhật ch*ương mới nhất tại Truyện88.vip
Vu Ba một chén trà, sau đó mời ông ta ngồi vào phòng khách.
"Cảm ơn cô chủ." Vu Bà cười mà nhận lấy chén
trà uống vài ngụm, sau đó đặt xuống.
"Chú Vụ, cháu biết chủ là người ông ngoại tín nhiệm, vì vậy cháu muốn hỏi một việc "
Cô có chút lưỡng lự, tựa như không biết mở miệng như thế nào. Còn Vu Ba như đã biết được suy nghĩ của cô vậy, sau khi thấy cô phân vân bèn mở miệng: "Cô chủ là muốn hỏi chuyện của Đậu Nhỏ đúng không? Thực sự thì tối qua ông chủ đã hỏi qua cậu bé, Đậu Nhỏ nói đồng ý ở lại bên cạnh ông chủ, ông chủ rất cảm động, nhưng mà ông ấy cảm thấy trẻ nhỏ thì vẫn là ở bên cạnh cha mẹ thi tốt hơn, không nên giống như ông ấy trước đây, vì vậy hôm nay mới bảo tôi đưa Đậu Nhỏ qua, cũng không định bảo tôi đón về nữa.
Nghe những lời này, trong lòng Hàn Mộc Tử khẽ động, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.
"Chú Vu?"
"Cô chủ, chú Vu là muốn thay mặt ông chủ xin lỗi có về những chuyện ông chủ đã làm trước đây, bao gồm cả chuyện của cậu chủ Dạ, ông chủ cũng có nói khổ trong lòng, Vu Ba tôi đã nhiều năm quan sát như vậy, thực sự ông chủ cũng rất cô đơn lẻ lại, vật và làm mới tìm lại được cháu ngoại của mình về, vì vậy lúc đó ông ấy tạm thời bị kích động mà đã đưa ra quyết định sai lầm, thậm chí sao này... Còn cầm máy bay đi đến công ty, muốn Hàn Mộc
Tử rời đi.
Việc này, lúc làm thì không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lại thấy hối hận. Nhắc tới chuyện này, Hàn mộc Tử cũng nhớ lại, sao đó cô nhịn không được mà cười: "Đều là chuyện đã qua rồi, cháu cũng không để tâm đầu. Hơn nữa, cháu rất cảm ơn ông ngoại, là ông đã cho Mạc Thầm mạng sống thứ hai, mặc kệ ông ấy làm gì cháu đều không tức giận
Vu Ba vui mừng mà nhìn cô.
"Vu Ba tôi quả nhiên không nhìn nhầm người mà, tôi vẫn luôn cảm thấy cô chủ là một người lương thiện, cũng là một đứa trẻ tốt bụng, bây giờ xem ra là không hề sai."
Bị Vu Ba khen mấy câu, Hàn Mặc Tử có chút xấu hổ mà nói: "Chú Vụ chú cứ quả khen, cháu không có tốt như chú nói đầu."
Nhưng mà lúc đầu thực sự rất tuyệt vọng, cảm
giác như đã mất đi toàn bộ thế giới Sau này khi phát hiện ra Dạ Mạc Thâm vẫn còn sống, cô thực sự đã rất vui mừng.
Từ thời gian đó trở đi, cô cảm thấy đây chính là
Truyện88.vip *trang web cập nhật nhanh nhất