*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà ở bên kia, Hàn Mộc Tử đang dỗ Dạ Mạc Thâm ngủ.
Thật khó có thể tưởng tượng, một người đàn ông to lớn snhuw anh mà cũng có một ngày cần phải dỗ ngủ.
Loại tình huống nỳ thực sự nghiêm trọng, nhưng nếu chỉ có mây sngayf thôi thì không có vấn đề gì.
Đối mặt với Dạ Mạc Thâm như vầy, Hàn Mộc Tử vừa tức giận vừa đau lòng.
Tức giận vì anh giấu diếm cô đi làm những chuyện này, đau lòng vì tinh thần anh biến thành như vầy, rõ ràng tâm lý của anh rất mạnh mẽ, nhưng lại biến thành cái dạng này, bởi vậy có thể thấy được mấy ngày nay anh đã phải chịu bao nhiêu thống khổ.
Cho nên Hàn Mộc Tử chỉ có thể dỗ dành anh, cái tên vô lại Dạ Mạc Thâm này đại khái còn nhân lúc cháy nhà mà đi hội của, bàn tay đặt ở bên hông cô thỉnh thoảng còn sờ tới sờ lui, cuối cùng còn khàn giọng nói: “Nhớ em, chỉ có thể hôn một cái mới có thể giải quyết.
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô rất muốn vung tay tát lên mặt anh một cái, nhưng lại không lỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu hôn anh.
Vốn dĩ Hàn Mộc Tử chỉ muốn hôn nhẹ anh một cái để trấn an anh.
Ai ngờ đôi môi đỏ vừa chạm lấy anh, Dạ Mạc Thâm liền đảo khách thành chủ, bàn tay to giữ chặt lấy gáy cô, hé miệng hôn cô.
"Ưm."
Hàn Mộc Tử trừng to hai mắt, không ngờ anh lại vô sỉ như vậy, thế là cô đưa tay đẩy anh ra, Dạ Mạc Thâm khẽ rên một tiếng, phát ra âm thanh từ kẽ răng với môi.
“Bây giờ anh đang là bệnh nhân, thế mà em nỡ đẩy anh?”
Bệnh nhân? Trong lòng Hàn Mộc Tử cười ha ha hai cái.
Có bệnh nhân nào mà có sức lực lớn như vậy không? Nhưng mà đôi môi mỏng của anh hơi mát và rất khô, mấy ngày nay Hàn Mộc Tử cũng nhớ anh, thế là cũng ỡm ờ thuận theo anh.
Sau đó hai người dính chặt lấy nhau một lúc lâu, bởi vì ở bên ngoài có người, cộng thêm Dạ Mạc Thâm lực bất tòng tâm, cho nên không làm được quá mức.
Nhưng mà trước khi Hàn Mộc Tử đi ra vẫn vào trong toilet chỉnh chu nhan sắc lại một chút, lúc cô vừa đi ra thì vừa vặn nghe thấy cửa phòng bếp đóng lại.
“Ai vào phòng bếp vậy?”
Cô hỏi một câu, ánh mắt nhìn về hai người đang ngồi ở phòng khách.”
Hàn Thanh và Tiêu Túc.
Như vậy có thể tượng tượng ra ai đang ở trong bếp.
Hàn Mộc Tử nhớ tới mấy ngày trước Tiểu Nhan còn bị sốt cao, cho nên mấy ngay cô vẫn luôn không để họ cô ấy xuống bếp, không ngờ rằng hôm nay cô ấy lại vào phòng bếp.
Thế là Hàn Mộc Tử bước nhanh qua mở cửa phòng bếp.
“Tiểu Nhan, cậu ra ngoài.”
Vẻ mặt Tiểu Nhan không hiểu gì: “Sao vậy?”
“Mạc Thâm đã thuê người giúp việc, cậu vào đây làm cái gì? Đi cướp miếng cơm của người khác à?”
Tiểu Nhan: “..."
Cô ấy im lặng lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Tớ không quen ăn đồ ăn người giúp việc làm, cho nên muốn tự làm."
Hàn Mộc Tử: "..."
“Dù sao tớ cũng hết phát sốt rồi, mấy ngày nay còn nhảy nhót tưng bừng, cơ thể không có chỗ nào là không tốt, một bữa cơm cũng không thể làm tớ tái phát sốt được, cậu gắp gáp làm cái gì vậy?” Nói xong, Tiểu Nhan còn cười híp mắt: “Được không Mộc Tử, chẳng lẽ cậu không muốn ăn cơm tớ nấu sao? Nếu như bây giờ cậu ăn, mấy ngày nữa tớ trở về rồi, cậu có muốn ăn cũng không ăn được.”
“Trở về?” Nhắc tới chữ này, Hàn Mộc Tử lại nhớ tới lời nói của Dạ Mạc Thâm lúc ở bên bể bơi.
Anh nói, sẽ cùng cô về nước.
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử hơi cười nói: “Ai nói tớ không ăn được? Nếu ở đây không ăn được, tớ có thể trở về nước để ăn nha.”
“Hả?” Vẻ mặt Tiểu Nhan kinh ngạc, một lúc lâu sau mơi sphanr ưng sđược.
“Ý của cậu là... Cậu cũng sẽ về nước? Cậu Dạ thì phải làm sao? Cậu ném anh ta ở chỗ này sao?”
“Ngốc!” Hàn Mộc Tử không nhịn được gõ lên cái trán của cô ấy: “Tớ về nước chắc chắn là phải mang anh ấy theo rồi.”
“Ông cụ họ Uất Trì kia sẽ đồng ý sao?”
Theo quan điểm của cô ấy, cái người tên Uất Trì Kim kia thực sự không dễ ở chung, không dễ nói chuyện, mấu chốt là ông ta có vẻ như không hìa lòng với Mộc Tử, nếu như Hàn Mộc Tử mang Dạ Mạc Thâm về nước, Tiểu Nhan cảm thấy với tính cách của Uất Trì Kim, chắc chắn ông ta sẽ không đồng ý, thậm chí sẽ cấm bọn họ.
Nhắc tới Uất Trì Kim, trên mặt Hàn Mộc Tử lại hiện ra một vòng u sầu.
Đúng vậy, lúc ấy sau khi Dạ Mạc Thâm đồng ý xong, Hàn Mộc Tử đã nghĩ đến chuyện này, cô cảm thấy Uất Trì Kim chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng cô không phải loại người đối phương không đồng ý là không làm nữa, chỉ là người kia lại là ông ngoại của Dạ Mạc Thâm, lại có ơn cứu mạng với anh.
Nếu như không có ông ấy, chỉ sợ lần này sẽ không có Dạ Mạc Thâm.
Cho nên... Cô lo lắng điều gì? Sợ chuyện này sẽ khiến ông cụ hó xử, dù sao ông ấy cũng đã bảy, tám mươi tuổi, chuyện muốn làm nhất bây giờ chắc chính là được ở bên con cháu.
Nhìn biểu cảm và ánh mắt của ông ấy khi nhìn thấy Tống An và Đậu Nhỏ, có thể nhìn thấy ông cụ rất khát vọng về tình cảm gia đình và muốn có người bầu bạn.
Có lẽ...
Một cái ý nghĩ xuất hiện trong đầu Hàn Mộc Tử, sau đó từ từ thành hình.
Một lúc sau, Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng cười nói: “Bính tới tướng đỡ, nước tới đất ngắn, vẫn còn vài ngày nữa, qua được ngày nào tốt ngày đó."
Tiểu Nhan: “... Cậu trở nên dễ dãi như vậy từ bao giờ vậy? Thật khiến cho người ta cảm thấy không quen”
Hàn Mộc Tử đi vào: “Tớ vẫn luôn là người dễ tính như vậy, chỉ là trước sđây cậu không hiểu rõ tớ thôi, được rồi, nếu cậu nhất định muốn nấu cơm thì tớ giúp cậu.”
“Đừng, cậu đang mang thai đó, nếu cậu Dạ mà biết cậu đi nấu cơm với tớ thì sẽ dùng ánh mắt giết chết tớ đấy.”
Mặc dù nói như vậy nhưng Tiểu Nhan vẫn nghiêng người để cô đi vào.
Lâu lắm rồi hai người mới thân thiết và nói chuyện phiếm với nhau như vầy.
Khi hai người đang nói chuyện cao trào, đột nhiên Tiểu Nhan nói với Hàn Mộc Tử về chuyện của Tiêu Túc.
Sau đó không nhịn được oán giận.
“Cậu nói xem có phải người này có độc không? Một bên thì nhờ tớ thay anh ta nói tốt để được thưởng cuối năm, một bên thì hình như tức giận, cậu nói xem có