*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Quả thực không quan trọng.
Có gì quan trọng hơn việc hai người cùng ở bên nhau, tim cùng tụ lại một chỗ?
Không có, không còn nữa rồi.
Hàn Mộc Tử cười nhạt: “Ký ức chỉ là vật bổ sung, nếu như anh thật sự muốn hồi phục, vậy thì em đưa anh về, em sẽ đưa anh đến con đường trước kia chúng ta từng đi qua, nhất định một ngày nào đó sẽ nhớ lại thôi.”
“Được.”
Tiểu Nhan và mọi người ở bên ngoài đợi không biết đã bao lâu, bên trong luôn không có động tĩnh gì, mấy người ở bên ngoài đều ăn ý không nói chuyện.
Qua một lúc lâu sau, Tiểu Nhan lo lắng mà chọc chọc ngón tay của mình, cắn môi nhìn mọi người muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cô ấy cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói: "Kia...... hai người bọn họ ở bên trong có thể xảy ra chuyện gì không? Chúng ta...... có cần vào trong xem xem không?”
Lâu như vậy rồi mà hai người vẫn chưa ra, Tiểu Nhan thật sự rất lo lắng.
Mọi người không nói chuyện, giống như là không thể làm chủ ra quyết định.
Tiểu Nhan lại nói: “Dù sao bây giờ Mộc Tử là thai phụ, tôi sợ cảm xúc của cô ấy bị kích động...."
Lời vừa nói ra, Hàn Thanh vốn luôn đứng yên không động đậy đã cất bước quay người đi vào trong.
Tiểu Nhan: "..."
Anh ấy thật quan tâm em gái của mình.
Nhưng mà cô sẽ không ghen với Mộc Tử, chỉ là cảm thấy hâm mộ.
Nếu như sự quan tâm của Hàn Thanh đối với Hàn Mộc Tử có thể chia cho cô dù chỉ một phần trăm, cô cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị đi vào thì bên trong lại phát ra tiếng bước chân.
Bước chân của Tiểu Nhan dừng lại, nhìn thấy Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm cùng nhau đi ra.
Sắc mặt của Dạ Mạc Thâm đã tốt hơn trước một ít, lúc này tay ôm eo của Hàn Mộc Tử, sự lạnh lùng trong mắt đã giảm đi không ít.
Nhìn thấy mọi người đều đợi ở đây, dường như còn có xu thế muốn đi vào trong, Hàn Mộc Tử cười nhạt với bọn họ, nhẹ giọng: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, chúng ta trở về thôi.”
Mặc dù trên mặt cô mang nét cười, nhưng ai cũng nhìn ra vành mắt của cô đỏ đỏ, rõ ràng là dấu vết đã từng khóc.
Không chỉ như thế, môi cũng hơi sưng lên...
Mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phút chốc trong lòng đã hiểu rõ.
Tiểu Nhan yên lặng một lúc, cô lại còn muốn xông vào, may là không có.
Nếu như cô sớm một chút không kiên trì được mà xông vào, vậy chẳng phải sẽ làm gián đoạn chuyện tốt của bọn họ hay sao?
Sau đó mọi người cùng lên xe, bời vì lái hai chiếc xe đến đây, nhưng Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử sẽ không tách ra nữa.
Tiêu Túc là trợ lí của Dạ Mạc Thâm, tất nhiên là sẽ thay Dạ Mạc Thâm lái xe.
Sau khi ghế sau của chiếc xe này ngồi hai người thì không ngồi được hai người nữa.
Cho nên Hàn Thanh và Tiểu Nhan chỉ có thể lên chiếc xe còn lại.
Đối với Tiểu Nhan thì đây là một cơ hội tốt, bước chân của cô tung tăng mà theo sát Hàn Thanh đến bên cạnh xe, chuẩn bị cùng theo anh lên xe.
Kiệt Sâm ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này, híp mắt lại, bất giác nhìn về phía Tiêu Túc, đột nhiên cảm thấy hơi tội nghiệp cho cậu ta.
Tiêu Túc đã ngồi vào ghế lái, nhưng ánh mắt lại nhịn không được mà nhìn ra ngoài cửa kính xe, nhìn Tiểu Nhan và Hàn Thanh cùng nhau lên chiếc xe kia của Kiệt Sâm.
Cậu rũ mắt xuống, giấu đi cảm xúc đang cuộn trào dưới mắt.
Đột nhiên Kiệt Sâm nghĩ đến gì đó, cười xấu xa đi đến bên cửa sổ, nhoài người xuống đem chìa khóa xe ném cho Tiêu Túc.
“Người anh em, đừng nói tôi không giúp cậu, đi đi.”
Tiêu Túc chụp lấy chìa khóa mà anh ấy ném qua, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
“Đi đi, nắm chắc lấy cơ hội.”
Tại của Tiêu Túc hơi nóng lên, vô thức nhìn về phía hai người đang ngồi ghế sau xe: “Cậu Dạ, mợ.......
Dạ Mạc Thâm không muốn bày tỏ thái độ, ôm lấy eo của Hàn Mộc Tử ngắm nghĩa tóc của cô, Hàn Mộc Tử cảm thấy hơi xấu hổ, cười gượng nói: “Tiêu Túc, cậu muốn đi thì đi đi.”
“Chậc.” Kiệt Sâm đang nhoài người trên cửa sổ nhìn thấy cảnh này bất lực mà lắc đầu phàn nàn: “Nếu như không phải vì giúp anh em, tôi thật sự không muốn lên chiếc xe này ăn cẩu lương đầu”
Còn chưa lên xe đã bị nhồi nhét một miệng cẩu lương, chút nữa lái xe thì sao nữa?
Chỉ sợ rằng anh ăn cẩu lương đến mức nôn luôn.
Nghe xong, Dạ Mạc Thâm nâng mắt lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt đầy sắc bén, rõ ràng là vẫn còn nhớ đến việc anh đi mách lẻo, lạnh giọng nói: “Cậu có thể đi bộ về.”
Chậc chậc chậc.
Kiệt Sâm bất lực lắc đầu, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hàn Mộc Tử.
“Vị chị dâu nhỏ này, tôi thấy anh ấy vẫn còn trách tôi chuyện mách lẻo cho hai người, xem ra...... người nào đó đối với việc chưa làm xong hôm nay không cam tâm nha.”
Lời vừa nói xong, Dạ Mạc Thâm càng thêm nguy hiểm mà híp mắt lại, trong mắt bao hàm vẻ ác liệt:
“Cậu nói gì?”
Tên khốn này lại dám ở trước mặt của anh và Mộc Tử khiêu khích châm ngòi li gián.
Đương nhiên Hàn Mộc Tử có thể hiểu tâm trạng của Dạ Mạc Thâm, cũng biết người bạn này của anh không cố ý khiêu khích châm ngòi li giản, chỉ là muốn trêu chọc bọn họ chút mà thôi.
Cho nên cô cũng không tức giận, càng không gây phiền hà cho Dạ Mạc Thâm, mà cười nhạt tiếp lời: “Không cam tâm thì đã sao? Ngược lại tôi đã biết được chuyện này, sau này anh ấy có muốn làm cũng không làm được nữa, hôm nay cảm ơn anh, nếu như không phải anh chia sẻ cho Tiêu Túc, chúng tôi cũng không tìm được đến đây. Bất kể nói như thế nào, sự việc đã được giải quyết rồi.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử đưa tay véo Dạ Mạc Thâm
“Bây giờ anh còn không vui, chẳng lẽ lúc nãy những lời nói bên trong đều là lừa gạt em sao?” Đối mặt với Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thâm lập tức đầu hàng: “Không có, những lời lúc nãy nói chắc chắn là thật lòng, nhưng mà không hề có ảnh hưởng đến việc anh chướng mắt người này, hơn nữa vừa rồi em không nghe thấy, anh ta đang ghét bỏ chúng ta, để anh ta đi bộ trở