*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hửm?” Hàn Mộc Tử không hiểu: “Cậu mơ thấy anh ấy làm cái gì gì?”
Tiểu Nhan ho nhẹ một tiếng, thẹn thùng cúi đầu xuống khẽ nói: “Tớ mơ thấy anh ấy giải thích với tớ, anh ấy không có bỏ rơi tớ, là tớ hiểu lầm.
“Cho nên?"
“Cho nên... Tớ ở trong mơ quyết định tha thứ cho anh ấy!"
Hàn Mộc Tử: "g"
Cho nên cô chủ này cảm thấy những gì xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ, không những coi những chuyện đó là giấc mơ, cô ấy còn ở trong mơ tha thứ cho Hàn Thanh, sau đó trái tim đã chết được hồi sinh?
“Tớ biết cậu chắc chắn sẽ châm biếm tớ, thế nhưng mà... Giấc mơ tối hôm qua tớ cảm thấy vô cùng chân thực, chân thực đến mức tớ cảm thấy trong thực tế thực sự xảy ra chuyện như vậy. Ngay lúc đó tớ cảm thấy, nếu như tớ cố gắng thì anh ấy sẽ đối xử ôn nhu với tớ một chút, cho dù chỉ là một chút xíu thôi tớ cũng thấy thỏa mãn rồi."
Nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử không biết có nên nói chuyện tối hôm qua cho Tiểu Nhạn hay không?
Nói cho cô ấy biết rằng giấc mơ tối hôm qua của cô ấy không phải là mơ, đó là chuyện thực sự xảy ra.
Nhưng mà do Tiểu Nhan phát sốt cộng thêm uống nhiều rượu, cho nên mới cảm thấy chuyện tối qua là một giấc mơ.
Haizzz.
Bỗng nhiên Hàn Mộc Tử có chút đau lòng cho
Tiểu Nhan.
“Mộc Tử, Mộc Tử, không phải cậu đang cười trộm trong lòng đó chứ?"
Giọng nói của Tiểu Nhan kéo cô về thực tế.
Hàn Mộc Tử lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Sẽ không, làm sao tớ có thể cười nhạo cậu được?”
Thích một người là một chuyện nghiêm túc và
đẹp đẽ. Nếu như cô bởi vì cái này mà cười nhạo Tiểu Nhan, vậy thì cô sẽ trở thành ai?
“Cậu không cười tớ là tốt, những cười khác có cười tớ hay không thì cũng không quan trọng, chỉ cần cậu không chê cười tớ là được rồi!
Câu nói này khiến lòng Hàn Mộc Tử khẽ động, không ngờ rằng vị trí của cô ở trong lòng Tiểu Nhan lại quan trọng như vậy, ngay khi cô đang cảm động thì Tiểu Nhan lại nói thêm một câu.
"Cậu chính là em gái của anh ấy, nếu như cậu mà cười nhạo tớ, vậy thì tớ coi như.... Thật sự không có cơ hội nữa rồi.”
Hàn Mộc Tử: "... Cho nên, bởi vì tớ là em gái của anh ấy nên cậu mới quan tâm đến tớ sao?”
Tiểu Nhan xấu hổ cười, đưa tay ôm lấy cánh tay của Hàn Mộc Tử, từ từ nhích lại gần.
“Cậu đừng để ý mấy chi tiết này, cậu biết câu nói kia của tớ là vô tình mà, cho dù cậu không phải em gái của Hàn Thanh thì tớ cũng vô cùng quan tâm tới ý nghĩ của cậu cậu.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử không nhịn được nhíu mày, nói: “Vậy nếu như tớ bảo cậu từ bỏ Hàn Thanh, cậu sẽ nghe tớ sao?”
Tiểu Nhan vừa nghe xong câu này thì dây cung trong lòng lập tức bị kéo căng: “Mộc, Mộc Tu...."
"Sao vậy?"
Thấy bộ bộ dạng thành thật của cô, vẻ mặt Tiểu Nhan dần dần trở nên khó coi, nới lặp ba lặp bắp: "Cậu, không phải là cậu nghiêm túc đó chứ?"
Hàn Mộc Tử không nói gì, Tiểu Nhạn bắt đầu luống cuống, nằm lấy tay cô lắc đầu: "Chuyện gì cũng được, Mộc Tử, chỉ riêng chuyện này... Không thể... Xin lỗi cậu.
Nhìn bộ dáng thương tâm của cô ấy, Hàn Mộc Tử cảm thấy nếu mình mà nói thêm gì nữa là có khả năng Tiểu Nhan sẽ khóc rống lên mất. Cô suy nghĩ, cảm thấy không nên trêu đùa cô ấy nữa, chỉ có thể mở miệng cười giải thích nói: "Được rồi, tớ chỉ đùa với cậu chút thôi, không phải cậu thật sự cho rằng tớ sẽ yêu cầu cậu làm như vậy ư? Chúng ta là bạn tốt, làm sao tớ có khả năng tước đoạt người cậu yêu thích được.”
Tiểu Nhan chớp mắt mấy cái: "Thật ư? Vậy ý của cậu là... Tớ có thể tiếp tục thích Hàn Thanh?” “Đây là quyền tự do của cậu, tớ không có
quyền can thiệp.
“Mộc Tử, cậu tốt quá, chúng ta cả đời làm chị em tốt, cho dù... Cuối cùng tớ không được làm chị dâu như ý nguyện, nhưng giữa chúng ta sẽ luôn là bạn tốt!”
Đại khái là do tình cảm dâng trào, cho nên Tiểu Nhan vừa nói xong là xoay người ôm lấy cô.
Vẻ mặt Hàn Mộc Tử có chút bối rối, cô không biết có nên nói chuyện tối hôm qua cho Tiểu Nhan biết hay không?
Nếu như nói cho Tiểu Nhan biết, chắc chắn cô ấy sẽ càng thêm vui vẻ, thế nhưng làm như vậy sẽ tương đương với việc bản anh trai mình.
Sau nghĩ suy nghĩ cẩn thận, Hàn Mộc Tử quyết định không nói.
Dù sao mặc kệ là giấc mơ hay là hiện thực, Tiểu Nhan cũng đã quyết định tốt.
Hơn nữa cô có thể nhìn ra được, tình cảm của Tiểu Nhan đối với Hàn Thanh vô cùng sâu đậm, cho dù có bị anh ấy từ chối nhưng không hề bị nhạt đi, ngược lại còn thêm vững chắc hơn.
Nếu như có thể mà nói, cô thật sự muốn khuyên Tiểu Nhan đừng cố chấp mê muội như thế nữa.
Trên đời này đàn ông tốt khó tìm, hai cái đùi còn đi được, cớ gì cứ phải treo cổ trên một cái thân cây?
Nhưng thử nghĩ mà xem, suốt năm năm nay cô đều không quên Mạc Thâm, đối mặt với một người đàn ông, cô cũng cắm rễ sâu vào tình yêu như vậy, như vậy thì cô lấy tư cách gì mà đi nói người khác không được chấp mê bất ngộ đâu?”
Sau đó hai người nói chuyện một lúc, Tiểu Nhan đừng dậy đi ra ngoài.
Hàn Mộc Tử rời giường đi đánh răng rửa mặt, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì định gọi điện cho Dạ Mạc Thâm, đúng lúc này thì chuông cửa vang lên.
Lúc Hàn Mộc Tử đi ra mở cửa thì thấy Tiêu Túc đang ôm Đậu Nhỏ đựng ở ngoài cửa.
"Mẹ ơi.”
Đậu Nhỏ vừa nhìn thấy Hàn Mộc Tử liền vui sướng ôm lấy bắp đùi của cô, dùng gương mặt cọ lấy bắp đùi của cô: "Chào buổi sáng nha mẹ."
“Chào buổi sáng.
Hàn Mộc Tử đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu bé, ánh mắt snhinf về phía Tiêu Túc ở phía sau, nhưng mà lại không nhìn thấy bóng người mà mình mong ngóng, cô lập tức có chút thất vọng, chỉ có thể hỏi: “Mạc Thâm đâu?”
Tiêu Túc: “... Chào buổi sáng, mợ chủ.
“Chào buổi sáng, Tiêu Túc, Tại sao Tiêu Túc không cùng đi đến với anh?"
Trước đó Tiêu Túc đã nghĩ kỹ lí do thoái thác, lập tức giải thích nói: “Tối hôm qua trước khi ngủ cậu Dạ đa bảo tôi buổi sáng đưa cậu chủ nhỏ sang bên này, cho nên buổi sáng tôi nhận lúc cậu Dạ còn đang ngủ đưa cậu chủ nhỏ sang bên này, vẫn còn chưa kịp nói với cậu Dạ
Lý do này rất có sức thuyết phục, Tiêu Túc đi theo Mạc Thâm lâu như vậy, luôn luôn thay Mạc Thâm suy nghĩ.
Cậu ta muốn để cho Mạc Thâm có nhiều thời gian nghỉ ngơi, cho nên bản thân mình rón rén rời giường làm việc trước, chuyện này rất bình thường.
Cho nên Hàn Mộc Tử không có nghi ngờ, thậm chí còn mỉm cười với Tiêu Túc: “Cảm ơn anh đã vất vả cùng Tiểu Nhan từ xa chạy đến đây, lại còn muốn anh ở khách sạn, còn làm những chuyện này…...
“Mợ chủ đừng tự trách, tôi vốn dĩ chính là trợ
lý của cậu Dạ, chuyện này giao cho tôi làm chính là không thể hợp lý hơn. Đúng rồi, tình huống của Tiểu Nhan như thế nào rồi?”
Tới hôm qua mặc dù cậu ta cùng Dạ Mạc Thâm rời đi, nhưng tim vẫn treo trên người Tiểu Nhan.
Nếu như không phải lo lắng Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì cậu ta đã ở lại chăm sóc con nhóc Tiểu Nhan kia, làm gì giống như bây giờ vừa mới quay lại chỉ có thể hỏi một câu.
Nói tới Tiểu Nhan, ánh mắt Hàn Mộc Tử nhìn Tiêu Túc có chút khác thường: “Cô ấy tỉnh rồi, anh có muốn vào thăm cô ấy không?”
"Được."
Tiêu Túc gật đầu, nhanh chóng đổi giày vào
tìm Tiểu Nhan.
Hàn Mộc Tử dắt Đậu Nhỏ đi vào bên trong, Đậu Nhỏ thấy người đi xa rồi mới ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ ơi, chú Túc thích dì Tiểu Nhan sao?"
Nghe vậy, động tác trên tay Hàn Mộc Tử dừng