*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong năm tháng dài đằng đẳng sắp tới, nếu trí nhớ của anh vẫn không khôi phục, như vậy không phải là Hàn Mộc Tử sẽ phải chịu đau khổ sao.
Những điều đã qua cô ấy đều nhớ kĩ, nhưng chính anh lại quên hết toàn bộ.
Tất cả đau thương đều một mình cô gánh
chịu, như vậy thật không công bằng.
Ít ra, khi anh khôi phục trí nhớ, nỗi đau anh cũng gánh đi một nửa.
Sắc mặt Tiêu Túc không tốt lắm, nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: " Có lẽ, chúng ta có thể thử một vài phương pháp cổ xưa, anh cứ bí quá hóa liều như vậy, nếu để xảy ra sai lầm gì, đến lúc đó..."
Sắc mặt Dạ Mạc Thâm tuy hơi tái nhợt, nhưng nghe xong lời này một chút cũng không chấp nhận, bình tĩnh mở miệng: " Không sao đâu, chỉ cần các cậu ở bên cạnh tôi, là có thể kéo tôi từ Quỷ môn quan trở về rồi."
Lời nói lúc này của anh, như cái kẻ điên điên khùng khùng mất đi ý thức vừa rồi không phải là anh.
Kiệt Sâm dù là bạn tốt nhiều năm với anh lúc này cũng chỉ muốn đấm thẳng một phát vào đầu anh, nhưng cú đấm lúc nãy làm xương quai hàm Dạ Mạc Thâm tím xanh lên rồi, Tiêu Túc còn ở phía trước ngăn cản.
Người bạn tốt nhiều năm đột nhiên bị mất trí nhớ, muốn tìm lại được trí nhớ, các bác sĩ ở bệnh viện thông thường không thể đưa anh ta lời khuyên mạo hiểm được, chỉ có thể tìm anh.
Lúc ấy Kiệt Sâm đã nghĩ ra biện pháp, đó là tái hiện hiện trường.
Nếu Dạ Mạc Thâm bị mất trí nhớ sau khi được cứu lên từ biển, thì bắt anh ấy ngâm vào trong nước, đây là biện pháp kích thích, nếu có thể kích thích một chút, anh ấy liền nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi.
Ban đầu, Kiệt Sâm bảo anh nói chuyện cùng với người thân. Nhưng Dạ Mạc Thâm tỏ vẻ, trí nhớ của anh đã bị kích thích, nhưng vẫn không thể nào nhớ ra, mọi thứ vẫn mơ mơ ảo ảo.
Chỉ có vài mảnh kí ức vụn vặt, nhưng không có gì đột phá.
Cho nên Kiệt Sâm mới liều mạng nói ra lời đề nghị này.
Nhưng đây chỉ là những điều anh nói mà nói, không nghĩ tới Dạ Mạc Thâm thực sự dám làm như vậy, dù gì loại biện pháp này rất nguy hiểm, ở trong quá trình kích thích, ngộ nhỡ có bất cẩn hay tai nạn xảy ra thì mọi người cũng không biết và không thể kịp kiểm soát.
" Tôi nói cho anh biết, nếu không phải nhìn thấy anh suy yếu đến cái dạng này, tôi khẳng định đánh anh chết, cho anh tỉnh táo một chút."
Tiêu Túc: " Kiệt Sâm, nếu anh tiếp tục đánh, cô chủ sẽ phát hiện mất"
" Cô chủ?"
Kiệt Sâm sửng sốt một chút, nhưởng mày: "Anh đã kết hôn rồi? Sao tôi lại không biết gì cả?"
Ha ha, làm bạn tốt nhiều năm, vậy mà tin Dạ Mạc Thâm kết hôn anh cũng không biết, Kiệt Sâm thầm nghĩ chỉ thấy buồn cười.
Bạn bè cái rằm, việc như vậy mà anh cũng không biết.
Tiêu Túc có chút xấu hổ nói: " Chuyện năm đó có chút rắc rối, cụ thể vẫn là đợi Dạ Mạc Thâm khôi phục trí nhớ sẽ nói lại với anh đi."
Dạ Mạc Thâm cau mày, trầm giọng nói: "Hôm nay xem ra không có tiến triển."
Anh cứ rời đi như vậy, có chút không cam lòng.
Kiệt Sâm: "...Hừ, hôm nay mới là ngày đầu tiên, anh còn muốn tiến triển cái gì? Tiến bộ như thần sao? Anh có hiểu cái gì cũng phải có thời gian không? Tuy rằng tôi ở nước ngoài nhiều năm, cũng đổi lại tên, nhưng ít ra vẫn hiểu được một chút đạo lí trong thành ngữ Việt Nam ha."
Dạ Mạc Thâm:"..."
Anh liếc mắt nhìn Kiệt Sâm một cái, người đàn ông trước mặt như một con sư tử dễ tức giận dễ nổi cáu. Tiêu Túc lại nói anh ta là bạn tốt trước kia của anh.
Bây giờ anh thực sự nghi ngờ, mình thực sự có thể kết bạn với người đàn ông kiểu này sao? Vừa nghĩ đến điều đó, cảm giác có chút không thể tưởng tượng.
" Nhìn tôi kiểu gì đấy? Cho dù khó chịu nhưng hôm nay anh cũng không thể làm được tiếp rồi, Tiêu Túc, anh mang anh ta về đi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại đến. Tối nay tôi lại nghĩ thêm xem có biện pháp nào hữu dụng mà không nguy hiểm không."
Tiêu Túc chỉ có thể đến đỡ Dạ Mạc Thâm.
" Cậu Dạ, nghe lời Kiệt Sâm giờ chúng ta về nghỉ ngơi đi, có thể ngày mai Kiệt Sâm nghĩ được biện pháp tốt hơn, anh cũng không phải chịu khổ thế này nữa."
Không còn cách nào, Dạ Mạc Thâm cũng cảm thấy lúc này trạng thái tinh thần cả người rất tệ, nghe thấy lời Tiêu Túc liền đứng dậy cùng Tiêu Túc rời đi.
Kiệt Sâm đưa mắt nhìn theo hai người rời đi, nhịn không được chửi một câu.
"Kẻ điên! Đều là kẻ điên!"
Chưa từng gặp qua kẻ nào điên đến vậy.
Gần mười hai giờ đêm, Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc đứng ở cửa nhà Uất Trì, bảo người giúp việc chuyển lời, nói đến đón Đậu nhỏ về.
Ban đầu Tiêu Túc muốn đưa Dạ Mạc Thâm về khách sạn nghỉ ngơi trước, để anh một mình tới đón, nhưng Dạ Mạc Thâm không nói lời nào, cầm lấy chìa khóa bước ra cửa.
Bây giờ anh ngồi ở trên ghế phụ, vẻ mặt và ánh mắt đều vô cùng mệt mỏi.
Tiêu Túc nhịn không được nói: "Cậu chủ nhỏ như vậy thông minh, nếu nhìn thấy cậu Dạ bộ dạng như vậy, nhất định sẽ nghi ngờ."
Nghe xong, Dạ Mạc Thâm mím môi mỏng, ánh mắt trầm ngâm một chút.
" Sau khi lên xe, cậu nói chuyện hấp dẫn lực chú ý của nó, dù sao đèn bên trong xe cũng tối, cổ gắng không cho thắng bé nhìn thấy mặt tôi là được."
Bây giờ sắc mặt của anh rất tệ, Đậu nhỏ thông minh lém lỉnh như vậy, nhất định vừa nhìn là phát hiện vấn đề rồi.
Đậu nhỏ phát hiện ra gì cũng không sao, điều anh lo lắng chính là khi Đậu nhỏ biết sẽ ra trước mặt Hàn Mộc Tử nói linh tinh gì đó, đến lúc đó ảnh hưởng cái gì sẽ không tốt lắm.
Chuyện anh đã quyết, nhất định không thể thay đổi.
Huống hồ chuyện này còn rất quan trọng. Tiêu Túc có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đồng ý theo lời anh.
Chẳng qua thừa dịp Đậu nhỏ vẫn chưa đến, Tiêu Túc cảm thấy mình cần phải đem mọi việc nói rõ ràng.
"Cậu Dạ, tôi cảm thấy chuyện này không nên tiếp tục như vậy, hôm nay anh mới thử một lần mà sắc mặt khó coi như vậy, nếu như buổi sáng ngày mai thức dậy sắc mặt vẫn như vậy...Trừ khi cậu Dạ không trở về, nếu không cô chủ rất nhanh sẽ phát hiện ra."
Dù sao không phải là ngốc, loại chuyện này có thể lừa gạt được một lần, nhưng không lừa được một đời.
Điểm quan trọng ở đây, Dạ Mạc Thâm khẳng định không thể không về nhà, không chỉ có như thế, anh mỗi ngày đều phải quay về.
Dạ Mạc Thâm nghe vậy ánh mắt tối sầm lại một chút, nhìn về phía Tiêu Túc.
* Vậy cậu có đề nghị gì không?"
Tiêu Túc ngập ngừng nói: " Nếu không, đi một ngày, nghỉ ngơi vài ngày?"
"Không được."
Đi một ngày nghỉ ngơi vài ngày, não bộ có thời gian nghỉ ngơi, như vậy trí nhớ của anh đến tận khi nào mới có thể khôi phục?
Trên thực tế, hôm nay sau khi ngâm đầu vào nước, anh cảm thấy đầu óc như một mảnh hỗn độn, đặc biệt là khi tai, mắt và mũi đầy nước, anh thực sự cảm thấy một nỗi sợ hãi đặc biệt sâu sắc.
Nỗi sợ hãi này đến từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim vụt lên.
Anh biết, nhưng anh không biết tại sao anh lại sợ hãi như vậy.
Ở trong nước, anh đang sợ hãi cái gì?
Dạ Mạc Thâm không hiểu nổi, mình lại dễ dàng sợ hãi đến vậy.
Tuy nhiên, ngoại trừ nỗi sợ hãi, một chút kí ức hiện ra cũng không có.
Nếu không có Kiệt Sâm, anh có thể thử lại lần nữa.
Tiêu Túc: " Cậu Dạ."
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, sau khi