*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù cô cho rằng đây là giấc mơ của cô, hay là gì, Hàn Thanh từ đầu đến cuối đều không nghĩ chu đáo, nói lời hay.
Kết quả cuối cùng chính là, Tiểu Nhan khó chịu, dồn về người anh.
Suy nghĩ của cô bây giờ là, dù sao cũng là giấc mơ của bản thân cô.
Trong hiện thực, cô không thể làm gì anh ta, vậy trong mơ thì có thể chứ?
Thế là Tiểu Nhan bắt đầu tìm đủ loại rắc rối lên Hàn Thanh.
“Anh tên xấu xa này, tôi bảo anh nói mấy lời tử tế anh không muốn, đã vậy anh còn dám vào trong giấc mơ của tôi? Ban ngày anh bỏ rơi tôi, trong hiện thực tôi không dám tìm anh tính sổ, bây giờ...tôi phải tính lại hết!"
Tay và chân của cô không ngừng kéo đạp người Hàn Thanh, Hàn Thanh chỉ có thể trốn ở một bên, nhưng không lâu sau cô vẫn như một con bạch tuộc bám trên người anh, đôi tay đang ôm cổ anh.
“Tên xấu xa, anh không nói một tiếng nào bỏ rơi tôi, xin lỗi!”
Hàn Thanh bị cô ấy gây náo loạn có chút mệt,
cúi đầu nhẹ nhàng thở phù nhìn cô nói: "Không phải cô kêu nhân viên phục vụ bảo tôi đi trước sao?” Nghe xong, Tiểu Nhan lập tức trợn to mắt: “Tôi bảo anh đi anh liền đi? Lẽ nào anh không biết con
gái thích nhất khẩu thị tâm phi sao? Đặc biệt là
với người mình thích!”
Hàn Thanh: “
Anh thật sự không biết.
Tâm tư của con gái, anh làm sao đoán ra
được?
“Tôi mặc kệ, dù sao anh cũng chính là bỏ rơi tôi, tôi phải tìm anh tính số!”
Tiểu Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, giận quá hoá liều, anh đã từ chối mình rồi, cô ở trong mơ còn hôn anh, không quá đáng chứ?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan nhếch môi sáp lại Hàn Thanh.
Hàn Thanh mặt vừa biến sắc, chưa che mặt, đôi môi mềm mại đã in lên mặt anh. "A a a, không được tránh!" Tiểu Nhan không hòn được như ý nguyện, tức giận hét lớn, sau đó lại hôn.
Hàn Thanh giữ cắm của cô, để cô không thể tiếp tục làm loạn, lạnh giọng: “Nếu còn ồn ào, tôi đánh ngất cô đấy." Động tác của Tiểu Nhan dừng lại, không còn ồn ào nữa, chỉ có điều lại khôi phục lại dáng vẻ đáng thương, rưng rưng nước mắt, cô ngồi lại lên giường, vừa duỗi tay lau nước mắt vừa khóc nói: “Tôi thật sự quá thảm rồi, cho dù là hiện thực hay trong mơ, anh đều không tốt với tôi.
Cô dùng sức lau nước mắt rơi trên má, quay lưng lại.
“Anh đi đi.”
Hàn Thanh: "...
Nhìn tấm lưng nhỏ gầy của cô co lại, Hàn Thanh trong chốc lát không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài nói: “ Cô nằm lại, đắp chăn tử tế, tôi sẽ đi.” Tiểu Nhan ngồi yên, mãi đến khi Hàn Thanh tới kéo tay cô, cô mới như vỡ oà thét lên: “Anh đừng vào trong giấc mơ của tôi nữa có được không? Tôi bảo anh đi đi, ai cho anh quan tâm tôi? Đừng ở đây làm bộ làm tịch nữa, ban ngày anh bỏ rơi tôi
Lúc đó không phải rất vui sao? Bây giờ anh tới giả vờ cho ai xem?”
Nghe xong, ánh mắt của Hàn Thanh bỗng lạnh đi một chút, nhìn khiến Tiểu Nhan vô cùng sợ hãi.
Đây không phải mơ sao? Sao cảm giác Hàn Thanh cho cô chân thực như vậy? Lẽ nào Hàn Thanh kiêu ngạo vào trong mơ của cô cũng không thể chịu được sự sắp xếp và khống chế suy nghĩ của cô sao?
Đây cũng lợi hại quá rồi đấy?
Tiểu Nhan lập tức không dám nói nữa.
“Tôi chưa đi."
Hàn Thanh chợp mắt, lạnh giọng trả lời cô
một câu.
Tiểu Nhan sững tại chỗ: “Chưa, chưa đi? Đây...sao có thể? Anh, anh lừa tôi!!”
Cô đột ngột lớn tiếng, vẻ mặt không thể tin được: “Rõ ràng lúc nhân viên phục vụ tới nói với tôi, nói anh đi không hề quay đầu lại!”
Khi đó cô cảm thấy rất buồn, anh lại đến đợi cũng không muốn đợi mình về, vậy anh ấy nhất định là không thích mình, còn vô cùng ghét mình
Nhưng bây giờ, anh lại nói với mình, anh ấy
không đi.
Đây sao có
Anh ấy không đi, vậy anh ấy đã đi đâu?
Chỉ có điều vấn đề đăng sau Tiểu Nhan vốn không kịp hỏi, bởi vì sau khi cô nói những lời này, Hàn Thanh mới ý thức được bản thân vừa mới nói gì, anh nhắm mắt, đặt Tiểu Nhan lên giường đắp chắn cẩn thận.
"Cô mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi."
Tiểu Nhan vẫn muốn tiếp tục vùng vẫy, nhưng có lẽ là do di chứng của cơn sốt, cô lại thật sự mệt rồi, hơn nữa mí mắt cũng ngày càng nặng.
Cô cưỡng chế ý nghĩ nhắm mắt lại, vừa tự lẩm bẩm: “Không, anh nói rõ ràng cho tôi..."
"Không nói rõ ràng, thì anh đừng nghĩ tới đi..…. Tiểu Nhan nằm lấy tay áo không muốn buông ra.
Nói tới cuối cùng, giọng của cô ngày càng yếu, ngày càng nhỏ, sức nằm tay áo anh cũng dần dần biến mất rồi.
Sau khi Hàn Thanh nhìn thấy cô ngủ như mong muốn, mới thở dài một hơi, vuốt áo bị cô làm nhăn, sau đó mới ra khỏi phòng.
Lúc Hàn Thanh ra ngoài, đúng lúc gặp phải Hàn Mộc Tử.
Khi ánh mắt hai anh em chạm nhau, trong ánh mắt Hàn Mộc Tử đem theo ngờ vực và thăm dò.
Ánh mắt này...
Hàn Thanh đột nhiên không xác định được cô đến từ lúc nào, tất cả những chuyện xảy ra trong phòng vừa rồi cô đã thấy được bao nhiêu, còn nghe thấy được bao nhiêu.
Chỉ có điều, anh vẫn chưa có ý muốn giải thích, nhếch môi sau đó nói với Hàn Mộc Tử: “Nghỉ ngơi sớm đi, bác sĩ đã đi rồi."
"Ừm." Hàn Mộc Tử gật đầu, ánh mắt vô thức nhìn vào bên trong Tiểu Nhan đang ngủ, lại nhìn Hàn Thanh: "Anh...
Anh mắt và biểu cảm của Hàn Thanh đều thờ ơ, bình tĩnh đi từng bước về phòng. Thế là lời đến bên môi liền cứ như vậy bị Hàn Mộc Tử nuốt trở
lại. Bỏ đi, cô vẫn là không nên nói quá nhiều, có những chuyện người em gái như cô nhúng tay vào quá nhiều cũng không tốt.
Duyên phận, tự có trời định.
Tiểu Nhan có thể cùng Hàn Thanh tu thành chính quả hay không, cũng sẽ không thay đổi dựa vào những gì cô nói.
Chỉ có điều, chuyện vừa nãy xảy ra trong phòng cô biết cũng không nhiều, lúc cô tới chỉ nghe thấy vài câu như thế, đại khái là bắt đầu từ lúc Tiểu Nhan chất vấn Hàn Thanh vì sao bỏ cô lại một mình mà đi.
Tiếp đó Hàn Thanh nói không có.
Sau đó Hàn Mộc Tử liền giống như Tiểu Nhan, có sự nghi ngờ.
Nếu như Hàn Thanh không đi trước, vậy anh đã đi đâu? Vì sao về sau Tiểu Nhan một mình trên phố khóc cũng không xuất hiện ngăn lại? Lẽ nào thực sự là vì những gì anh đã nói trước đây, muốn để cô ấy sáng suốt một chút.
Đau dài không bằng đau ngắn?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Mộc Tử càng nghĩ càng
đau đầu, dứt khoát không nghĩ gì nữa.
Mà mặt khác.
Đậu nhỏ bị đón tới nhà Uất Trì, sau khi vào chưa được bao lâu liền nhìn thấy Tống An đã ngồi trên xô-pha, bà vẫn đang đeo kính đen, đôi tay vòng trước ngực, chân vắt chéo, một khí thế không dễ đối phó.
Uất Trì Kim ngồi cạnh bà ấy không xa, so với bà, khí thế thua một khoảng lớn.
“Bà dì nhỏ. Đậu nhỏ vừa nhìn thấy Tống An lập tức hướng về phía bà gọi lên một câu.
Ban nãy khí thế của Tống An còn lớn sau khi nghe thấy tiếng gọi của Đậu nhỏ lập tức đổi dáng vẻ khác.
Bà cởi kính xuống: "Đậu nhỏ?"
Nhưng rất nhanh, Tổng An liền phát hiện một vấn đề khác.
“Sao chỉ có một mình con tới? Ba và mẹ của
con đâu?”
Khi Uất Trì Kim nhìn thấy Đậu nhỏ, trái tim già nua bắt đầu đập rộn ràng, nhưng không ngờ người đầu tiên Đậu nhỏ gọi lại là Tổng An, trong mắt