*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ đi nghĩ lại, rồi Hàn Mộc Tử cũng dứt khoát chui vào trong chăn ngủ.
Đói một lúc cũng không sao, dù sao ban ngày cô cũng ăn khá nhiều đồ ăn, hơn nữa sức ăn bình thường của cô vốn không nhiều, chỉ là từ sau khi mang thai mới bắt đầu ham ăn ham ngủ.
Cô phải tự kiểm soát bản thân đúng cách.
Hàn Mộc Tử cứ thế tự an ủi bản thân, cô cứ tưởng mình sẽ vì đói mà không ngủ được, nhưng không bao lâu sau khi đầu chạm vào gối cô đã ngủ thiếp đi.
Hàn Thanh vẫn cứ ngồi ở sofa phòng khách, tờ báo đã đọc hết rồi nhưng anh ta vẫn lật qua lật lại xem.
Không biết nội dung trên tờ báo cần phải xem trong bao lâu, nhưng thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây.
Kẹt...
Cửa phòng mở, bác sĩ bước ra, nhìn thấy phòng khách trống trải thì có chút ngạc nhiên, trong chốc lát nhìn thấy Hàn Thanh, Hàn Thanh cũng nhìn về phía bác sĩ.
Ánh mắt hai người đối diện trong không trung, một giây sau Hàn Thanh đứng dậy.
“Bác sĩ?"
“Xin chào.
Hàn Thanh hướng mắt về phía phòng của cô ấy: “Thế nào rồi?” Bác sĩ không tìm thấy Dạ Mạc Thâm, dù sao ở đây cũng không phải nhà Uất Trì, có thể những người này đều là bạn của Dạ Mạc Thâm, bác sĩ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đang dần hạ sốt rồi, theo quan sát của tôi có lẽ rất nhanh sẽ hồi phục, đợi đến lúc hoàn toàn hết sốt, nghỉ ngơi cho tốt, chú ý giữ ấm thì sẽ không có vấn đề gì.
“Đúng rồi."
Bác sĩ bước lên phía trước đưa cho Hàn Thanh một cái túi.
“Đây là thuốc uống, nếu tiện phiền cậu lúc cô ấy tỉnh thì cho cô ấy uống một chút, liều lượng uống như thế nào tôi đều ghi chú ở bên trên.
Hàn Thanh lịch sự nhận lấy túi thuốc, cúi người gật đầu với bác sĩ rồi tiễn ông ta ra cửa.
Sau khi quay trở vào, Hàn Thanh cúi xuống
xem túi thuốc mà vừa rồi bác sĩ đưa.
Trong túi có mấy hộp thuốc, anh ta khẽ mỉm đôi môi mỏng.
Hàn Thanh do dự một chút rồi bước vào
phòng.
Trong phòng.
Tiểu Nhan đang nằm yên tĩnh trên giường, trên người đắp một chiếc chăn dày, chỉ lộ ra khuôn mặt đỏ ửng vì sốt, cho dù khuôn mặt cô ấy đỏ ửng nhưng sắc môi vẫn tái nhợt, dáng vẻ vô cùng yếu ót.
Anh ta nhẹ nhàng bước tới, khẽ cúi người đặt túi thuốc lên nóc tủ cạnh giường, bác sĩ lúc này mới yên tâm rời đi.
Ở đây không có việc của anh ta, đương nhiên có thể đặt thuốc xuống rồi rời đi.
Nhưng...
Lòng bàn chân Hàn Thanh như mọc rễ, đứng yên tại chỗ bất động.
Sau đó, anh ta từ từ quay đầu lại, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên khuôn mặt Tiểu Nhan. Dưới ảnh đèn yếu ớt, đường nét khuôn mặt Tiểu Nhan hiện lên thật thanh tú, cô ấy không phải kiểu con gái lần đầu tiên nhìn vào đã thấy đẹp, thậm chí một chút dễ thương cũng không có, dáng người lại mảnh khảnh, đôi mắt và ngoại hình chỉ giống như một cô bé. Nụ cười tràn đầy sức sống, sự cố chấp bướng bỉnh sau khi bị từ chối này anh ta đều chưa từng gặp qua.
Nói là động lòng thì cũng không phải?
Hàn Thanh sớm đã đóng chặt phần tình cảm đó lại, từ sau khi chuyện tình cảm đó xảy ra, anh ta vô cùng lạnh nhạt với chuyện tình yêu, cảm thấy không có kết quả đối với chuyện tình cảm.
Hơn nữa tâm tư của anh đều đặt ở việc tìm kiếm em gái, dần dần không biết tình yêu là gì. Không phải không có cô gái nào bày tỏ tình cảm với anh ta, chỉ là không mãnh liệt như tình yêu của Tiểu Nhan, đến mức hành hạ bản thân thành như thế này thì cô ấy là người đầu tiên.
Thế rồi Hàn Thanh lại bắt đầu coi trọng loại tình cảm này.
Những suy nghĩ này lướt qua trong đầu anh ta, tỉnh táo lại, anh ta ngồi xuống mép giường, ảnh mắt u ám nhìn Tiểu Nhan đang ngủ say.
Cứ thế yên lặng mười mấy giây.
Tiểu Nhan đang ngủ say đột nhiên khẽ nức nở, từ khỏe mắt đang nhắm nghiền giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gối rồi rất nhanh được thấm đi.
Hàn Thanh vô thức đưa tay lên, muốn lau nước mắt cho cô ấy.
Ngay khi tay chạm vào giọt nước mắt nóng hối, Hàn Thanh nghĩ ra điều gì đó định rút tay lại.
Nhưng lúc này, dường như Tiểu Nhan cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên mở mắt,
Đôi mắt đảm lệ khi nhìn thấy Hàn Thanh, có ấy đơ ra mấy giây rồi dùng lực nằm chặt lấy tay anh ta. "Hàn Thanh, hu... anh thật tồi tệ, sao có thể đối xử với em như vậy? Em thích anh như thế, thích anh như thế... anh thích em một chút thì sẽ chết sao? Huhu...thích em không mất một miếng thịt nào đâu, tại sao không thể thích em một chức chứ?"
Sắc mặt Hàn Thanh bỗng trở nên khó coi, anh ta không ngờ là cô ấy lại đột nhiên tỉnh dậy, lại còn bị cô ấy bắt gặp tay đang đặt ở chỗ nào.
Nếu cô ấy vì vậy mà hiểu lầm, không những không từ bỏ mà sau này còn càng nghiêm túc hơn thì phải làm sao?
Nghĩ vậy, Hàn Thanh cau mày, dùng một chút sức lực thu tay lại.
“Huhu...không cần... Tiểu Nhan nhìn thấy anh ta thu tay về, chui ngay ra khỏi chăn ôm chặt lấy anh ta.
“Em biết lỗi rồi, em không nên nói linh tinh nữa, anh đừng tức giận nhé.…......
Hàn Thanh: "...
Lúc cô ấy chui ra khỏi chắn là lúc Hàn Thanh mất cảnh giác, muốn rút tay lại nhưng lại sợ cô ấy lạnh cóng, dù sao bây giờ cô ấy vẫn đang sốt.
Nếu chút nữa nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?
Hàn Thanh không còn cách nào khác, chỉ nói: “Em buông ra rồi nằm xuống đi
Tiểu Nhan vừa nghe, mắt ngấn lệ lắc đầu. Hàn Thanh nhíu mày: "Nghe lời anh!”
Giọng điệu của anh ta có chút nghiêm khắc, nước mắt Tiểu Nhan rơi xuống: "Sao có thể như vậy? Đây chẳng phải là giấc mơ của em sao? Tại sao trong giấc mơ của em anh cũng muốn ra lệnh cho em, hung dữ với em?”
Hàn Thanh: "...
Thì ra, cô ấy tưởng là đang mơ.
Nhưng, điều này còn đáng đau lòng hơn cho Tiểu Nhan, bởi vì trong tiềm thức của cô ấy, chỉ có trong mơ Hàn Thanh mới chủ động đến gặp cô ấy.
Đúng vậy, một giây sau Tiểu Nhan liền ôm chặt lấy cánh tay anh ta nói một cách đáng thương: “Em đã bệnh thành thế này rồi, chỉ có trong mơ anh mới có thể đến gặp em đúng không? Nếu anh đã đến...có thể nói vài lời dễ nghe được không?”
Khóe miệng Hàn Thanh không khỏi giật giật khi nghe những lời này, muốn anh ta nói vài lời dễ nghe ư?
Làm sao mà anh ta có thể mở miệng đây? Thấy anh ta ngồi đó không có phản ứng gì, Tiểu