*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Nhan bưng ly nước tới trước mặt Hàn Thanh, sau đó lập tức đi ra.
Lông mày của Hàn Thanh vô thức nhăn lại, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Nhan, Tiểu Nhan lập tức nói: "Tớ nhớ ra vẫn còn quần áo còn chưa thu dọn xong, tớ đi thu dọn quần áo một lát đây."
Nói xong, cô ấy nhanh chóng quay người chạy khỏi căn phòng.
Hàn Thanh: "..
Hàn Mộc Tử: "..
Sau khi hai người nhìn thấy Tiểu Nhan chạy khỏi phòng, Hàn Mặc Tử không nhịn lên tiếng nói: "Anh, anh đừng hung dữ như thế, Tiểu Nhan bị dọa thành dạng gì rồi kìa?"
Nghe vậy, ánh mắt của Hàn Thanh lạnh như băng nhìn cô một cái: "Bạn tốt của em, lá gan cũng lớn thật đấy, không nói một tiếng đã mang người đi rồi."
Hàn Mộc Tử cần cắn môi dưới, quyết định thay Tiểu Nhan che giấu tội danh một chút:
"Thật ra không phải chính cô ấy muốn tới, là em cảm thấy bên này không có gì tiến triển cho nên mới báo tin cho Tiểu Nhan, để cô ấy mang Đậu Nhỏ tới tìm em."
Hàn Thanh không tin tưởng cô, nghe vậy chỉ
nhíu mày: "Đây là muốn cùng chung hoạn nạn với cô ấy sao?" "Anh, không phải... Thật sự là em báo tin bảo
cô ấy tới."
"Có chứng cứ không?" Hàn Thanh hỏi.
Hàn Mộc Tử: "..."
Nhất thời cô không nghĩ tới Hàn Thanh sẽ hỏi như vậy, sững sờ tại chỗ thật lâu mới lầm bầm giải thích nói: "Cái kia... Là em nhắn tin nha, nhưng mà trong điện thoại di động đã xóa mất rồi."
"Vậy à?" Hàn Thanh cũng không nóng nảy, chậm rãi hỏi một câu. Bỗng nhiên Hàn Mộc Tử không biết nên nói cái gì, bởi vì cảm giác bất kể mình nói như thế nào, đều không che giấu được chân tướng, làm sao Hàn Thanh lại không hiểu rõ cách làm người của cô? Trước đó cô không cho Đậu Nhỏ tới, chính là muốn một thân một mình xử lý tốt chuyện này, hi vọng sau khi Dạ Mạc Thâm khôi phục ký ức sẽ nhận Đậu Nhỏ.
Nhưng bây giờ, Dạ Mạc Thâm cũng không khôi phục ký ức, cô lại nói là mình nhắn tin bảo Tiểu Nhan mang Đậu Nhỏ tới.
Cái này, không đáng tin.
Cô không nói gì nữa, bởi vì cô biết mình có nói cái gì Hàn Thanh cũng sẽ không tin tưởng.
Hàn Mộc Tử cúi đầu xuống, bỗng nhiên cảm xúc trở nên sa sút.
Hàn Thanh sửng sốt một chút, hồi tưởng vừa rồi hình như giọng điệu của mình quá nghiêm khắc, lúc này nhìn thấy dáng vẻ Hàn Mộc Tử bị đả kích, anh ta lập tức có chút tự trách.
"Thật có lỗi... Anh không cố ý dùng loại giọng điệu này nói chuyện với em, chỉ là vừa mới."
"Em biết." Hàn Mộc Tử đánh gãy lời nói của anh ta: "Em biết anh chỉ lo lắng cho em mà thôi, thế nhưng em là người trưởng thành, muốn làm cái gì thì làm cái đó, bao gồm cả Tiểu Nhan, cậu ấy biết mình đang làm cái gì, cậu ấy đã dám mang Đậu Nhỏ đến, kia chứng tỏ đây không phải ý của một mình cậu ấy."
Nói đến đây, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hàn Thanh.
"Nếu là Đậu Nhỏ tình nguyện, anh cần gì phải trách cậu ấy?" Hàn Thanh đã nhìn ra, Mộc Tử muốn bảo vệ Tiểu Nhan đến cùng, anh ta không thể chất vấn Tiểu Nhan dù chỉ một câu, lúc đầu Hàn Thanh còn muốn tìm Tiểu Nhan hỏi tội, cô ấy muốn làm cái gì cũng không quan trọng, thế nhưng cái anh ta để ý nhất chính là, thế mà cô ấy lại không nói một tiếng với anh ta, cứ như vậy mà mang Đậu Nhỏ rời đi.
Nếu như trên đường xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây, âm thanh của Hàn Thanh đã
mềm đi mấy phần.
"Nếu đây là điều em hi vọng, anh biết." "Không phải em hi vọng." Hàn Mộc Tử đánh gãy lời của anh ta: "Em chỉ nói một sự thật, nếu như anh muốn trách cứ Tiểu Nhan, chỉ sợ Đậu Nhỏ cũng không phải ngoại lệ, dù sao lá gan của hai người kia cũng khá lớn, em dám khẳng định là Đậu Nhỏ, nếu như Đậu Nhỏ không nói với Tiểu Nhan, Tiểu Nhan sẽ không bao giờ dẫn thắng bé tới tìm em."
Nói như vậy cũng giống nhau cả thôi.
Nhưng... Hàn Thanh nhíu mày lại nhìn Hàn Mộc Tử, thế mà cô lại không có chút khách sáo nào với con trai của mình.
Cô không lo lắng Đậu Nhỏ sẽ bị anh ta trách cứ sao?
Có điều đây không phải là chuyện anh ta nên lo lắng, Hàn Thanh không nói gì thêm, tốt bụng khuyên nhủ: "Được rồi, anh biết, em đừng nổi nóng."
Hàn Mộc Tử buông thống đôi mắt không trả
lời.
Trong phòng khách yên tĩnh thật lâu mới nghe được Hàn Mộc Tử hỏi: "Nếu đã đến đây rồi, anh định ở lại đón năm mới với bọn em sao?"
Hàn Thanh ừ một tiếng giải thích: "Công ty đã nghỉ, Tô Cửu cũng muốn theo tới nhưng anh không đồng ý, để cô ta ở nhà chăm sóc con cái."
"À."
Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua xung quanh anh ta, chợt nhớ tới chuyện quan trọng gì, lúc Hàn Thanh tiến vào, giống như chỉ ôm một cái túi rất nhỏ, đến cả hành lý cũng không có.
Không phải... Lần này anh ta tới chỉ mang theo điện thoại và hộ chiếu gì đó chứ?
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu: "Anh, hành lý của anh đâu?"
Bị hỏi vấn đề này, khuôn mặt vốn đang trầm tĩnh của Hàn Thanh bỗng hiện lên vẻ khó xử, nhắc đến chuyện này khiến anh ta hơi bực bội, bởi vì đi rất gấp, cho nên cái gì cũng không kịp chuẩn bị đã chạy tới.
Máy bay hạ cánh mới bị tiếp viên hàng không hỏi thăm hành lý, anh ta mới nhớ căn bản là mình không mang theo hành lý, may mắn là hộ chiếu và điện thoại đều mang đủ.
Bằng không, thật đúng là anh ta không tìm thấy nơi này.
"Không phải là đi rất gấp nên cái gì cũng không mang theo chứ?"
Hàn Thanh ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm trọng: "Mang theo hộ chiếu và điện thoại."
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô suy nghĩ một chút, ho nhẹ nói: "Chờ Mạc Thâm trở về, em bảo anh ấy cho anh mượn quần áo nhé?"
Mặc quần áo của Dạ Mạc Thâm?
Hàn Thanh âm thầm kháng cự, làm sao anh ta có thể mặc quần áo của người đàn ông khác? Coi như người này có là em rể của anh ta cũng không được.
Lúc này Hàn Thanh liền từ chối đề nghị của cô.
"Không cần, lát nữa anh ra ngoài mua."
Hàn Mộc Tử cũng không cưỡng cầu anh ta, suy nghĩ một chút nói: "Anh vừa tới nơi này, chắc là chưa quen thuộc đâu nhỉ, hay là em đi cùng anh nhé?"
"Không cần." Hàn Thanh nhìn về phía Tiểu Nhan vừa biến mất: "Để cô ấy đi đi."
Lúc đầu Hàn Mộc Tử còn muốn nói gì đó, thế nhưng nghĩ lại, đây không phải cơ hội tốt cho Tiểu Nhan sao?
Dân Hàn Thanh đi mua quần áo, không có
những người khác, thời gian hai người ở chung chắc là rất dài nhỉ? Sau khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Hàn Mộc
Tử lập tức gật đầu.
"Được, vậy lát nữa em sẽ bảo Tiểu Nhan đi cùng anh."
Hàn Mộc Tử nói xong cũng đứng dậy đi về phòng của Tiểu Nhan, Hàn Thanh cúi đầu, lông mi che khuất đi đáy mắt âm trầm của anh ta.
Mặc dù vừa rồi Mộc Tử đã nói với anh ta một phen, đơn giản chính là muốn để anh ta không được trách cứ Tiểu Nhan, nhưng... Có một số việc vẫn phải nói cho rõ ràng.
Đã không thể nói trước mặt em gái của anh ta.
Vậy thì liền mang Tiểu Nhan ra ngoài nói.
Sau khi Hàn Mộc Tử về phòng, liền báo tin cho Tiểu Nhan, Tiểu Nhan nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, từ chối cô.
"Tớ không muốn đi ra ngoài đâu!"
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử hơi kinh ngạc: "Vì sao? Cơ hội tốt như vậy mà cậu lại không muốn ra ngoài với anh trai tớ ư?"
"Mộc Tử, tớ không dám... Hiện tại tớ rất sợ anh ấy, nhất định là anh ấy rất giận tớ."