Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 937: Vết thương trên người là tiêu chí của một người đàn ông




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cái này... Là cô ấy nhìn lầm sao?

Đôi mắt của chị Lâm trừng rất lớn, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

đứa trẻ kia, thế mà giống như đúc tổng giám đốc Uất Trì Thâm của bọn họ?

Không không không, nhìn kỹ một chút, vẫn có rất nhiều điểm khác biệt, mặc dù ngũ quan rất giống, thế nhưng ánh mắt và khí chất trên người hoàn toàn không giống.

Đây là em trai song sinh của tổng giám đốc bọn họ sao??

Trong đầu chị Lâm xuất hiện ý nghĩ đầu tiên, nhưng rất nhanh đã bị cô ấy loại bỏ, hiện tại với tuổi tác của tổng giám đốc làm sao có thể có em trai song sinh nhỏ như vậy.

Kia... Chính là con trai của anh.

Thời điểm vừa đến tất cả mọi người còn cho rằng anh độc thân, không nghĩ tới thế mà đến cả con cũng có rồi?

Trong nháy mắt chị Lâm liền nghĩ đến Hàn Mộc Tử.

Không phải cô gái kia thích tổng giám đốc sao? Hơn nữa còn sống cùng với tổng giám đốc, cô đã biết chuyện này chưa?

"Chị Lâm, mấy ngày này tôi cần phải nghỉ ngơi, việc trong công ty đành làm phiền chị rồi."

Thẳng đến khi Dạ Mạc Thâm lên tiếng, chị Lâm mới hồi phục tinh thần, cô ấy ngơ ngác nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía khuôn mặt của Đậu Nhỏ, thật sự không nhịn được hỏi một câu:

"Tổng giám đốc, đứa trẻ này là.…"

Không chờ Dạ Mạc Thâm mở miệng, Đậu Nhỏ đã mở miệng dùng tiếng Anh trả lời vấn đề của chị Lâm:

"Chào dì xinh đẹp, cháu là con trai của ba ~"

Chị Lâm giật mình đơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tinh xảo của đứa trẻ mở miệng nói một chuỗi tiếng Anh với mình.

Chuyện gì xảy ra vậy? Đứa trẻ này mới chỉ mấy tuổi mà thôi, lại còn là người Việt Nam, làm sao có thể nói tiếng Anh lưu loát như thế?

Giống như hiểu rõ sự nghi ngờ của cô ấy, Đậu Nhỏ nhẹ giọng giải thích nói: "Trước kia mẹ của cháu ở nước Anh, thời điểm cháu còn nhỏ đã bắt đầu được học tiếng Anh rồi ~"

Thì ra là thế.

Lúc Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc nghe thấy cậu bé nói tiếng Anh cũng cảm thấy kỳ quái, hiện tại nghe cậu giải thích như thế liền hiểu ra.

Nước Anh?

Dạ Mạc Thầm nhắm mắt rồi mở ra, đó là nơi nào? Một chút ấn tượng anh cũng không có.

Chị Lâm nhìn đứa trẻ khiến người khác yêu thích trước mặt, tâm trạng phức tạp nhìn Dạ Mạc Thâm một chút, lại nghĩ đến Hàn Mộc Tử một lần nữa.

Có nên lắm chuyện hỏi tổng giám đốc hay không? Dù sao chuyện này đối với Hàn Mộc Tử mà nói không công bằng, thế nhưng đứa trẻ này ở đây, nếu cô ấy hỏi có thể sẽ bị cậu bé nghe được.

Ngay tại thời điểm chị Lâm xoắn xuýt, Đậu Nhỏ lại mở miệng một lần nữa.

"Dì xinh đẹp ơi, chúng cháu phải về nhà rồi, lần sau gặp lại nha " Chị Lâm lấy lại tinh thần, nở nụ cười: "Được!"

Dạ Mạc Thâm khẽ gật đầu với chị Lâm, sau đó mang theo Đậu Nhỏ đi ra ngoài bằng lối ra đặc biệt.

Nhìn theo bóng lưng của bọn họ rời đi, chị Lâm không nhịn được nhìn đứa trẻ kia nhiều một chút.

Thật là một đứa trẻ đáng yêu lại lễ phép.

Đứa trẻ như vậy thì người mẹ sẽ là người như thế nào nhỉ? Haizz, đột nhiên có chút khó chịu thay Hàn Mộc Tử, có điều mỗi người đều có duyên phận thuộc về mình, không thể cưỡng cầu được.

Nghĩ tới đây, chị Lâm liền quay người rời đi xử lý công tác.

Dạ Mạc Thâm đưa Đậu Nhỏ đi ăn cơm, thời điểm chọn món xong đột nhiên Đậu Nhỏ nói muốn đi toilet, Tiêu Túc lập tức trang nghiêm đứng lên: "Cậu chủ nhỏ, tôi đi chung với cậu, vừa hay tôi cũng muốn đi toilet."

Đậu Nhỏ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu, mặc cho Tiêu Túc kéo tay của cậu bé rời đi.

Nhìn thấy hai người cùng rời đi, đột nhiên ảnh mắt của Dạ Mạc Thâm rơi lên người Tiêu Túc.

Trước kia khi gặp mặt, cậu ta nói mình là trợ lý của anh, như vậy hẳn là anh cực kỳ hiểu rõ một nhân tài như cậu ta, mà cậu ta còn thích đi theo mình.

Nếu như là cậu ta, có lẽ sẽ đáng tin cậy.

Tiêu Túc...

Tiêu TÚc...

Ở trong lòng Dạ Mạc Thâm mặc niệm cái tên này, cẩn thận nhớ lại quá khứ, rất nhanh trong đầu liền xuất hiện một chút cảnh tượng vỡ vụn, là thuộc về Tiêu Túc.

Thế nhưng rất nhanh, những mảnh vỡ đó giống bị gió cuốn đi, tốc độ nhanh đến nỗi anh không bắt kịp được.

Dạ Mạc Thâm cố gắng nhớ lại.

Thời điểm Tiêu Túc và Đậu Nhỏ đi toilet xong, Tiêu Túc liền phát hiện sắc mặt của Dạ Mạc Thâm khó coi hơn vừa rồi rất nhiều, có chút tái nhợt, đến cả bờ môi cũng biến thành màu xanh.

Cái này... Là sao vậy?

Chỉ mới đi toilet một lát, đã xảy ra chuyện gì

sao?

Có điều Đậu Nhỏ đang ở đây, Tiêu Túc cũng

không dám hỏi cho ra nhẽ, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí thăm dò.

"Cậu Dạ Mạc Thâm?"

Nghe được âm thanh của Tiêu Túc, Dạ Mạc Thâm dừng lại, lập tức ngước mắt nhìn về phía Tiêu Túc.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, Tiêu Túc trông thấy sắc mặt của Dạ Mạc Thâm lại chênh lệch mấy phần, so với trong tưởng tượng của cậu ta còn muốn chênh lệch hơn, sắc mặt của Tiêu Túc cũng lập tức khó coi, ánh mắt nhìn Dạ Mạc Thâm tràn đầy lo lắng.

"Toilet đông người không?" Anh giật giật môi Tiêu Túc lắc đầu: "Không đông."

mỏng hỏi.

"Ù."

Dạ Mạc Thâm nghe vậy thì đứng dậy đi ra bên ngoài. Đậu Nhỏ còn chưa kịp nhìn thấy sắc mặt của Dạ Mạc Thâm cho nên cũng không chú ý tới tình huống lúc này của Dạ Mạc Thâm, không lâu sau đó Dạ Mạc Thâm đi ra ngoài, Đậu Nhỏ nhìn thấy rõ ràng vẻ lo lắng trên gương mặt của Tiêu Túc, không nhịn được hỏi:

"Chú Tiêu, ba cháu chỉ đi toilet thôi mà, làm sao mà chú phải lo lắng thế?"

Tiêu Túc: "...Có sao? Không có mà?"

Nói xong, cậu ta nở một nụ cười khó coi với

Đậu Nhỏ.

Đậu Nhỏ: "Đừng cười nữa chú Tiêu, khó nhìn quá đấy."

Vốn dĩ trên mặt cậu ta có một vết sẹo, vết sẹo này khiến cho cậu ta trở nên hung hãn hơn, lúc này miễn cưỡng vui cười với Đậu Nhỏ, biểu tình và bộ dáng quả thực

Nếu như không phải sợ làm tổn thương đến trái tim của một người đàn ông trưởng thành, Đậu Nhỏ đã hung hăng phỉ nhổ cậu ta từ lâu rồi. Nghe vậy, Tiểu Túc trang nghiêm thu nụ cười trên mặt lại, mặc dù không nghĩ gì, thế nhưng động tác lại vô thức phủ lên vết sẹo trên mặt mình, cười khổ nói: "Thật xin lỗi, có phải là vết sẹo lúc chú Tiêu cười lên hù dọa đến cháu không?"

Nghe vậy, Đậu Nhỏ nghiêng đầu một chút, lắc đầu phủ nhận.

"Không phải vết sẹo của chú Tiêu, là vừa rồi chú cười quá miễn cưỡng đó ~" Nói xong, Đậu Nhỏ còn nở nụ cười: "Còn có, chú Tiêu, vết sẹo của chú không xấu, căn bản sẽ không hù dọa đến người khác đâu!"

Tiêu Túc sững sờ: "Không xấu? Cái này làm sao có thể?"

Cậu ta nở nụ cười khổ.

Vết sẹo này, mặt ngoài nhìn thấy thì ở trên mặt, nhưng trên thực tế lại ở trong đáy lòng của cậu ta.

"Thật sự không xấu mà chú Tiêu, chẳng lẽ chú chưa từng nghe nói qua một câu nói sao?" Đại khái là nhìn ra đáy lòng của cậu ta tổn

thương, cho nên Đậu Nhỏ muốn an ủi một chút.

Nghe vậy, Tiêu Túc dừng lại, buông thống đối mắt nhìn cậu bé: "Câu gì?"

co-vo-danh-trao-937-0