Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 891: Bám dai như đỉa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trời càng ngày càng lạnh, làm kiểm tra xong, Hàn Mộc Tử bèn đi ra khỏi bệnh viện, làn gió lạnh buốt thổi qua khiến cả người cô run lẩy bẩy.

Tổng An lấy chiếc khăn quàng trên cổ mình xuống và quàng vào cho Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử vội vàng từ chối: “Không cần đầu dì nhỏ, trời lạnh thế này, dì đưa khăn cổ cho cháu là dì sẽ đóng băng luôn đấy.”

Tổng An bất đắc dĩ nhìn cô, không nhịn được mà trách cứ: “Cháu cũng biết là sẽ bị đóng băng à, sao lúc đi ra ngoài không mặc nhiều vào hả? Biết thừa mình là phụ nữ có thai mà chẳng chịu để ý gì.”

Bị bà ấy trách cứ, Hàn Mộc Tử chẳng dám phản bác câu nào mà chỉ im lặng lắng nghe.

Tống An thắt lại khăn cổ cho cô, lúc nói chuyện từng làn hơi phả ra từ miệng bà ấy, bà ấy nhìn từng tòa nhà xung quanh rồi nói: “Sắp sang năm mới rồi, chắc năm nay dì sẽ phải ở lại nước ngoài ăn tết với cháu”

Nghe thấy bà ấy nói thế, Hàn Mộc Tử hơi sửng sốt, vô thức nhìn theo tầm mắt của bà ấy.Nhanh thế cơ à? Thế mà... Đã sắp qua năm mới rồi cơ á?

Cô khẽ giơ tay lên vuốt ve bụng mình, lúc qua năm mới thì đứa bé trong bụng cô vừa khéo cũng đầy ba tháng.

Hàn Mộc Tử nghĩ tới con trai đang ở trong nước của mình – Đậu Nhỏ. Lâu lắm rồi mình và thằng bé vẫn chưa gặp nhau.

Hơn nữa, từ sau khi cô và Dạ Mạc Thâm chuyển tới ở cùng nhau thì cô và thằng bé cũng rất ít khi gọi qua video, cũng không biết dạo này cậu nhóc có khỏe không, có phải rất nhớ mình hay không? “Được rồi, đừng ngày người ra ở đây nữa, chuẩn bị đi về thôi.” “Vâng.”

Hai người bèn kéo tay nhau đi về phía trước, mới đi tới ven đường đã có một chiếc xe chặn lại trước mặt hai người, trông không giống xe taxi, cũng không giống xe nhà.

Cửa xe lập tức mở ra, mấy người đàn ông xông tới.

Bốn năm người đàn ông mặc âu phục màu đen và đeo kính râm, trông giống như mấy tên xã hội đen, Hàn Mộc Tử nhíu mày, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Tống An nhìn mấy người này, bà lạnh lùng cười rồi nói: “Các vị có việc gì không?” 

Vẻ mặt những người đàn ông không thay đổi, một người trông có vẻ là người cầm đầu lên tiếng: “Chủ nhân của chúng tôi muốn gặp hai người.”Tống An: Thế à? Chủ nhân của mấy người là ai? Tại sao anh ta muốn gặp chúng tôi thì chúng tôi lại phải tới gặp anh ta? “Cô Tống An, xin đừng khiến chúng tôi khó xử, chủ nhân chỉ muốn mời hai người tới làm khách mà thôi.” “Vậy cậu quay về nói với vị chủ nhân không dám để lộ bộ mặt thật gì đó của cậu là chúng tôi cũng không muốn tới làm khách đi.”

Nói xong, Tổng An kéo tay Hàn Mộc Tử định rời đi. Mấy người đàn ông kia thấy thế thì lập tức đi tới bao vây hai người lại, chặn đường đi của bọn họ: “Cô Tong An...

Tổng An nhíu mày, nghiêm nghị quát: “Cút ngay! Mấy người đàn ông thấy bà ấy như thế chỉ đành đứng lùi sang bên cạnh.

Lúc này Tống An mới kéo Hàn Mộc Tử rời đi, mà mấy người đàn ông đó nhìn hai người rời đi, sau đó tụm lại bàn luận cái gì đó.

Sau khi đi được một đoạn ngắn, Tổng An mới dần bước chậm lại: Đúng là bám dai như đỉa, thứ ruồi nhặng phiền toái.

Hàn Mộc Tử kéo tay bà ấy, suốt cả quãng đường đều im lặng.

Chủ nhân của đám người vừa nãy là ai đã rất rõ ràng, bọn họ muốn mời Tổng An quay về nhưng lại không dám động vào bà ấy, vừa bị bà ấy quát đã lùi lai.

Ngoại trừ ông cụ Uất Trì thì làm gì có ai nữa?Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử không nhịn được mà nói: “Có lẽ là ông cụ Uất Trì thật sự muốn gặp di đấy.”

Nghe thấy thế, Tống An dừng bước lại và chợt nghiêng đầu nhìn Hàn Mộc Tử.

Ánh mắt sâu thăm thẳm, trông hơi đáng sợ, Hàn Mộc Tử bị bà ấy nhìn chằm chằm tới mức nổi cả gà: "Sao vậy?”

Lúc này Tổng An mới nói: “Ông ta muốn gặp dì thì liên quan gì tới dì? Năm đó đã nói rất rõ ràng rồi, lần này nếu như không phải vì chuyện của cháu và Mạc Thâm thì dì đã không tới đây.”

Hàn Mộc Tử hơi áy náy: “Xin lỗi dì nhỏ, tất cả là do cháu, làm phiền dì phải tới đây.” “Không sao.” Tổng An giơ tay lên bóp bóp mặt cô: “Sắp tới trưa rồi, hay là cháu gọi điện cho Mạc Thâm, bảo nó tự ở lại công ty làm việc đi, còn chúng ta đi ăn, dì có biết một quán ăn, dì rất nhớ mùi vị món ăn ở đó, cũng không biết giờ có còn mở không nữa.” 

Hàn Mộc Tử liên tục đồng ý, sau đó gửi tin nhắn cho Dạ Mạc Thâm, nói buổi trưa mình sẽ đi ăn cùng dì nhỏ, bảo anh tự ở lại công ty làm việc. Gửi tin nhắn xong, Tổng An thấy cô cất điện thoại, bèn kéo cô ngồi vào chiếc xe vừa gọi, sau khi nói địa chỉ với tài xế xong bèn nói: “Thật ra bây giờ cháu và nó đã ở bên nhau, vậy thì sau này cháu có thể không cần tới công ty làm việc nữa.

Hàn Mộc Tử nghe thấy thế thì hơi ngạc nhiên: “Nếu cháu không đi làm thì anh ấy có nghĩ cháu là loại phụ nữ chỉ ăn rồi nằm, ham hư vinh không?"Tổng An: “... Cháu nghĩ cháu là loại người như thế

Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Không phải.” à?" “Vậy thì có gì để nói chứ? Cháu không phải loại người như thế, Mạc Thâm cũng sẽ không nghĩ cháu như thế. Nếu như cháu không mang thai thì cháu muốn đi làm thế nào cũng được, nhưng cháu thử nhìn dáng vẻ cháu bây giờ mà xem, hôm nay lúc kiểm tra bác sĩ đã nói gì với cháu hả?”

Nghĩ lại những lời nói ý vị sâu xa của bác sĩ, Hàn Mộc Tử chỉ mím môi mà không nói gì.

Kể từ khi mang bầu đứa thứ hai, dường như sức khỏe cô đã yếu đi rất nhiều.

Không, đúng hơn là kể từ khi Dạ Mạc Thâm gặp chuyện trên máy bay đó cô đã ăn không ngon ngủ không yên rồi, còn bị mắc mưa dẫn tới sốt cao, về sau lại bận rộn đủ việc khiến cô có cảm giác cơ thể rất mệt mỏi, không thể gánh vác được.

Nhưng không ngờ sau khi tới đây và phát sinh quan hệ với Dạ Mạc Thâm, cô lại có hiện tượng sinh non.

Nghĩ lại, lúc cô mang thai Đậu nhỏ đã trải qua nhiều chuyện như thế mà sức khỏe vẫn rất tốt, bây giờ lại...

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử thở dài một cách nặng nề: “Cháu biết rồi, cháu sẽ nghĩ cách."

Chẳng mấy chốc hai người đã tới một cửa tiệm, lúc mới đi tới cửa, Tống An chợt dừng bước lại. “Đây là tiệm mà dì nhỏ nói sao?"

co-vo-danh-trao-891-0