**********
“Đột nhiên em muốn thay đổi phong cách
Đoan Mộc Tuyết chột dạ, không dám nhìn thắng vào hai mặt Đoan Mộc Trạch.
Đoan Mộc Trạch nhìn cô ta một lúc lâu, giống như là không phát hiện ra thứ gì, anh ta cười: "Bạn của anh mới từ nước ngoài trở về, nghe nói anh có một cô em gái có bộ dạng vô cùng xinh đẹp cho nên muốn được gặp một lần.
Nghe vậy, Đoan Mộc Tuyết từ chối không thèm nghĩ ngợi. "Không gặp.".
Cô ta vừa nói xong thì cảm thấy mình từ chối hơi nhanh, chỉ có thể hòa hoãn nói: "Anh, ý của em không phải như vậy, chỉ là hôm nay em không có thời gian, cho nên...
Đoan Mộc Trạch đứng tại chỗ, không nói gì, cử lắng lặng nhìn cô ta, Đoan Mộc Tuyết lập tức cảm thấy lông tơ phải sau dựng đứng hết cả lên. Mặc dù anh trai của cô ta lúc nào cũng bày ra vẻ mặt tươi cười, bình dị gần gũi, dáng và vô cùng dễ t chung.
Cái bình dị gần gũi, phóng khoảng không bị trói buộc chỉ là vẻ ngoài của anh ta mà thôi, trên thực tế Đoan Mộc Trạch rất có thủ đoạn, chỉ là từ trước đến giờ anh ta không thể hiện ra trước mặt người ngoài.
Ví dụ như hiện tại, trên mặt anh ta không có một chút biểu lộ dư thừa, nhìn không có một chút gì là tức giận, nhưng Đoan Mộc Tuyết biết, đây là điểm bảo trước khi nổi giận của anh ta.
Anh trai nổi giận....
Trong ấn tượng của cô ta chỉ có một lần duy nhất, nghĩ tới lần Đoan Mộc Trạch nổi giận kia, cho dù là em gái của anh ta, Đoan Mộc Tuyết cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Sau đó cô ta mìm cười, đi về phía trước nói: “Bạn của anh có đẹp trai không? Nếu như bộ dạng đẹp trai, vậy... Em sẽ đi cùng anh nhìn một cái.
Cô ta yếu thế khiến Đoan Mộc Trạch nhìn cô ta nhiều thêm một chút, vài giây sau anh ta lại khôi phục lại nụ cười: "Tất nhiên là đẹp trai rồi, nếu như không đẹp trai, anh sẽ giới thiệu cho em sao?"
Đoạn Mộc Tuyết cười đồng ý, đồng thời thờ phảo một hơi. “Được rồi, đi thay quần áo đẹp đi, anh dẫn em đi gặp cậu ta.
Đoan Mộc Tuyết có chút không cam lòng cắn môi dưới, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
Bỏ đi, cùng lắm cũng chỉ gặp mặt một lần mà thôi, cho dù là bạn của anh trai thì thế nào, cô ta cũng sẽ như bình thường, không có việc gì thì sẽ không để ý đến đối phương.
Mà nếu hôm nay cô ta không theo đuổi Dạ Mạc Thâm, vậy thì còn ngày mai, anh trai của cô ta chắc không phải ngày nào cũng nhìn chăm chăm cô ta đầu nhi? sau khi hạ quyết tâm xong, Đoạn Mộc Tuyết quay trở về phòng đổi bộ quần áo bình thường hay mặc.
Nhìn em gái nhà mình khôi phục bộ dáng xinh đẹp như ngày xưa, ánh mắt Đoan Mộc Trạch sâu thêm máy phần. Nếu như em gái của anh ta có thể vĩnh viễn như vậy thì anh ta cũng không muốn như vậy.
Trong lòng anh ta có chút chịu không nổi, nhưng cuối cùng cũng bị lý trí thay thế, Đoan Mộc Trạch mim cười: "Đi thôi, Tiểu Tuyết "
Đoàn Mộc Tuyết tháp thỏm bắt an đi theo Đoạn Mộc Trạch lên xe.
Xe dùng ở trước một cửa hàng cà phê, lúc Đoàn Mộc Tuyết xuống xe thì nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, yên lòng "Sao vậy?" Đoan Mộc Trạch hỏi cô ta một câu.
Đoan Mộc Tuyết hốt hoảng lắc đầu: "Không có gì, anh."
Sau đó Đoan Mộc Trạch dẫn Đoan Mộc Tuyết đi vào trong quán cà phê, Đoan Mộc Trạch nói với nhân viên phục vụ vài câu, sau đó được nhân viên phục vụ dẫn lên tầng hai.
Đoan Mộc Tuyết vừa đi lên bậc cầu thang vừa to mò hỏi: "Anh, tại sao không ở tầng một?"
Đoan Mộc Trạch: “Tầng hai có tầm nhìn rộng hơn, hơn nữa lại yên tĩnh."
Đoan Mộc Tuyết không có bất kỳ cái gì nghi ngờ, khẽ gật đầu, đi theo anh ta về phải trước.
Thời gian này ở quán cà phê không có bất kỳ một người nào, vừa lên tầng hai là có thể nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Người đàn ông này mặc một chiếc trường sam màu xám giản dị, coongi thêm chiếc quần đen dài cu chiếc áo khoác lông, trong bưng lấy ly cà phê hít hà, trông rất có sức sống.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Đoàn Mặc Tuyết "Anh, đó chính là bạn của anh sao?" “Ừm." Đoan Mộc Trạch khẽ gật đầu.
Thế nhưng trong lòng Đoan Mộc Tuyết lại bắt đầu nghi hoặc, bạn bè của anh trai không phải là kiểu hình thương nhân sao? Thế nhưng nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này, căn bản không giống chút nào.
Chẳng lẽ...
Đoan Mộc Tuyết dừng bước chân, sau đó dừng lại.
Đoan Mộc Trạch cảm nhận được, anh ta quay đầu, lạnh lùng nhìn cô ta. “Sao vậy?"
Ánh mắt này của anh ta khiến Đoan Mộc Tuyết sơ hãi, muốn lùi bước, thế nhưng là không nhịn được hỏi: “Anh, anh ta là bạn gì của anh?" “Bạn thời đại học." Đoan Mộc Trạch thản nhiên
Ban thời đại học?
Đoan Mộc Tuyết nhìn lại người đàn ông này một chút, nếu như là bạn thời đại học, vậy... Có ăn mặc như vậy cũng không có vấn đề gì. nói. Chỉ là, Đoan Mộc Tuyết vẫn cảm thấy là lạ.
Mãi cho đến khi bọn họ tới gần, người đàn ông kia trực tiếp đứng lên chào hỏi bọn họ. "A Trach."
Nghe thấy hai tiếng này, cuối cùng Đoan MộC Tuyết cũng yên lòng.
Có thể to gan gọi thắng tên của anh trai cô ta, hơn nữa còn thản nhiên như thế, anh ta thực sự chính là bạn đại học của nah trai cô ta.
Đoan Mộc Trạch đi lên phải trước, người đàn ông kia lập tức ôm lấy anh ta, vỗ vỗ lưng anh ta: “Thật nhiều năm rồi không gặp" “Đúng vậy, sau khi rời khỏi trường đại học, tớ còn tường chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại "
Hai người hàn huyện một lúc, ánh mắt người đàn ông đẹp trai mới rơi xuống người Đoan Mộc Tuyết: "Cô chính là Tiểu Tuyết, cô em gái mà A Trạch hay nhắc tới sao?"
Ánh mắt của người đàn ông trực tiếp và cởi mở, nụ cười trên mặt cũng rất là cởi mở, nhìn qua giống như là một người đặc biệt tỏa nắng.
Cũng không biết là do bị nụ cười của anh ta quần hút hay là làm sao, thế mà an của Đoan Mộc Tuyết đối với anh ta không tệ làm, cô ta ngơ ngác khả gât dau.
Người đàn ông anh tuấn vươn tay về phải có ta - Xin chào, tôi tên là Đường Minh Hi
Đôi bàn tay sạch sẽ và ấm áp, Đoan Mộc Tuyết sửng sốt nửa ngày mới đưa tay nắm lấy, thanh âm rùn run: "Tôi là Đoan Mộc Tuyết"
Sau khi bắt chuyện xong, hai người ngồi đối mặt với nhau.
Khi Đoan Mộc Tuyết đang nhìn menu, Đoan Mộc Trạch và Đường Minh Hi dùng ánh mắt trao đổi một chút.
Trước khi tới đây hai người đã bàn bạc xong.
Buổi gặp mặt này, thật ra chỉ mang tính chất lừa gat.
Nhưng mà Đường Minh Hi đúng là một bác sĩ tâm lý, chỉ là anh ta với Đoan Mộc Trạch đúng là bạn thời dai hoc.
Sau khi tốt nghiệp đại học xong, anh ta bắt đầu hoạt động trong lĩnh vực này, đến bây giờ đã là một bác sĩ tâm lý vô cùng giỏi.
Lần này anh ta về nước, vừa vặn liên hệ với Đoàn
Mộc Trạch. Sau khi nghe xong tình huống của em gái Đoan Mộc Trạch xong, hai người thường lượng làm sao để cho tình huống của bệnh nhân này trở lại bình thường
Dù sao đối với một bệnh nhân tâm lý mà nói, nếu để cho cô ta đi gặp bác sĩ tâm lý, nhất định trong long bệnh nhân sẽ sinh ra tâm lý kháng cự Bạn họ không biết phản ứng của Đoan Mộc Tuyết sẽ như thế nào, cho nên ban đầu chỉ có thể dùng phương thức này để gặp mặt, sau đó sẽ từ từ hưởng dẫn họ một cách chuyên sâu.
Ngồi một lúc, tầng hai của quán cà phê dán trở nên nhiều người, có một thanh niên vừa nhìn thấy Đường Minh Hi xong thì trên mặt lộ ra hưng phấn, đi về phải anh ta.
Nhưng mà Đường Minh Hi không có chú ý đến người này, vẫn còn đang nói chuyện cười đùa với Đoàn Mộc Trạch và Đoan Mộc Tuyết.
Mãi đến khi người thanh niên kia đi đến trước mặt anh ta. “Bác sĩ Đường, không ngờ lại gặp anh ở đây thật là trùng hợp"
Đoan Mộc Tuyết dần cầm thìa khuấy cà phê, sau khi nghe thấy ba từ "bác sĩ Đường thì lập tức ngẳng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Đường Minh Hi đang ngồi ở phải đối diện: "Anh bảo bác sư Bác sĩ giải