Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 851: Tôi sẽ kết hôn với anh ấy




**********

Đúng vậy, tại sao?

Đoan Mộc Trạch nghĩ mãi cũng không hiểu,

Hàn Mộc Tử rũ mắt nhìn đầu ngón tay của mình. “Tôi không bị mất trí nhớ, cho nên tôi không biết cảm giác khi bị mất trí nhở là như thế nào, nhưng Nếu có một ngày tôi tỉnh dậy và thấy rằng tôi thậm chí không biết mình là ai, cũng không biết những người xung quanh, như vậy chắc chắn tôi sẽ rất bất lực"

Giọng điệu của cô nghe rất lạnh nhạt, nhưng Geogre lại rất lo lắng. “Cho dù có người vẫn luôn chăm sóc tôi, nói cho tôi biết tôi là ai, anh ta là ai, mọi thứ tôi có đều do người khác sắp đặt rõ ràng, tôi nhìn thấy một người, không biết người này là ai, phải do người khác nói cho thì mới biết, một cuộc sống như vậy, các người muốn

Nói xong, cô ngẳng đầu nhìn trực diện vào Lâm Tuyết Chi và Đoan Mộc Trạch. Ánh mắt của cô sạch sẽ ôn nhu, không một chút tạp chất, cảm xúc bên trong đã nói rõ ràng.

Thế là, Đoan Mộc Trạch và Geogre liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy bên trong mắt của đối phương ba chứ không nguyên ý

Cuộc sống rõ ràng bị người ta sắp xếp, nếu như bản thân mình tỉnh táo, ai mà muốn chứ?

Trừ khi là bị mất trí nhớ đến tình trạng không nhớ bất cứ một thứ gì. “Vốn dĩ anh ấy bị mất trí nhớ đã rất là thê thảm rồi, nếu như tôi còn bắt é anh ấy kết hôn, như vậy chẳng phải là càng đáng thương hơn sao? Không còn một chút bản ngã nào."

Bỗng nhiên Geogre biết vì sao ngay từ đầu cô không nói ra thân phận của mình rồi. “Chị dâu nhỏ, chị thật là dụng tâm lương khổ, ô ô ô, em rất cảm động.

Nói xong, Geogre giả vờ che mặt khóc rống lên, sau đó còn ngã vào người Đoan Mộc Trạch ở bên cạnh.

Mặt của anh ta trực tiếp dựa vào bả vai của Dạ Mạc Thâm, vẻ mặt Đoan Mộc Trạch thay đổi máy phần: “Đừng có dựa vào tôi." Ô ô ô, tôi cảm động, anh thì sao?"

Đoan Mộc Trạch: "..

Anh ta kim nén tính khí của mình, cong môi, vẻ mặt yêu nghiệt nhìn Geogre nói: "Còn dưa nữa, có tin tôi bắt anh chịu trách nhiệm không?"

Geogre:

Anh ta sửng sốt nửa dây, sau đó lập tức ngồi thẳng dậy, không nói lên lời. “Đệt, anh độc ác vậy? Không phải chỉ có dựa vào bả vai anh một chút thôi sao? Anh đâu cần phải ghê tờm tôi như vậy?"

Đoan Mộc Trạch cười nhạo: "Rốt cuộc là ai ghế tom ai?"

Hàn Mộc Từ ở bên cạnh nhìn: "... Các người có đang nghe tôi nói không?" “Có có có!” Geogre lập tức gật đầu, ngồi thẳng người dậy: "Vậy thì chị dâu, tiếp theo chúng ta phải làm sao?"

Hàn Mộc Từ nhìn về phí Đoan Mộc Trạch: “Anh yêu cầu tôi nhanh chóng kết hôn với anh ấy, tôi không đồng ý với anh được, hơn nữa nếu như kết hôn mà em gái anh có thể cắt đứt tình cảm được thì đã chẳng có chuyện hôm Nghe vậy, Đoan Mộc Trạch nhíu mày "Vày cô có đề nghị gì tốt hơn

Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Không có"

Lông mày Đoan Mộc Trạch nhíu càng sâu. “Chuyện này, hình như không có liên quan gì đến tôi nhì? Em gái anh là chuyện bậy bạ, tại sao lại muốn chúng tôi phụ trách? Cho dù có muốn cắt đứt ý nghĩ của cô ta thì cũng không có quan hệ gì với chúng tôi cà."

Htm im lặng nhìn người đàn ông đẹp trai có đôi mắt hồ ly ngồi đối diện cô: "Tôi thấy tam quan của anh rất bình thường, hẳn là cũng biết không thể làm khó đạo lý nhi?" không biết có phải là ảo giác của cô hay không, sau khi cô nói xong câu này xong, đáy mắt của Đoàn Mộc Trạch xuất hiện một vệt đen, thế nhưng chỉ trong một chớp nhoáng đã không thấy đâu nữa, trên miệng vẫn treo nụ cười như cũ. "Cô nói đúng, tôi quả thật không nên làm khó, nếu như hai người đã không có ý định nhanh chóng kết hôn, vậy thì không còn cái gì để nói nữa."

Nói xong, Đoan Mộc Trạch đứng dậy: "Công ty còn có chuyện, tôi đi trước. Geogre: "Di di, di di

Trước khi đi, Đoan Mộc Trạch còn quay đầu nhìn Hàn Mộc Từ một cái, suy nghĩ một chút, vẫn nói ra một câu: “Không nên quá hẹp hòi

Sau khi anh ta đi xong, Geogre không nhịn được nói: “Định mệnh, chị dâu, anh ta còn nói chị lòng dạ hẹp hòi? Anh ta đang có ý gì hả?”

Vừa vận lúc này có nhân viên phục vụ bé nước trái cây tới, Hàn Mộc Tử bê ly nước trái cây lên lắc lắc, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp hiện trên mặt chén, mìm cười nói: "Chắc là tùy tiện nói một chút thôi, tại sao cậu lại đi cùng anh ta đến đây?"

Geogre: "Còn không phải bởi vì Đoan Mộc Tuyết sao, nếu không thì em với anh ta hơn tám trăm năm cũng không liên lạc với nhau."

Nghe vậy, Hàn Mộc Từ liếc anh ta một cái: "Hơn tám trăm năm? Xin hỏi bây giờ cậu bao nhiêu tuổi?"

Bị Hàn Mộc Tử trêu ghẹo, Geogre có chút xấu hổ, hai tại đỏ ửng lên, sau đó xua tay nói: "Chị dâu, em nói cho chi một việc khác. Tinh thần của cô Đoạn Mộc Tuyết kia có khả năng xuất hiện vấn đề, cho nên thời gian tiếp theo chị phải đặc biệt để phòng cô ta. “Tinh than xuất hiện vấn đề p

Dạ Mạc Thâm cũng cảm thấy cô ta có gì đó là lạ, cảm giác khác hoàn toàn với lần gặp mặt trước đây, bây giờ lê khí trên người có ta rất nặng, hơn nửa ý đó cướp giật cũng rất rõ ràng.

Lần đầu tiên gặp mặt, hình như Dạ Mạc Thâm không phải như vậy.

Nghĩ tới đây, Hàn Mặc Tử mấp máy môi, gật đầu. “Dạ Mạc Thâm nói với em, anh ta sẽ tận lực giúp Đoan Mộc Tuyết khai thông tâm lý, nhưng mà chưa chắc đã có hiệu quả, cho nên anh ta muốn chị nhanh chóng kết hôn với Uất Trì Kim, để cho em gái anh ta mất đi ý nghĩ này"

Hàn Mộc Tử uống một ngụm nước trái cây: "Tôi sẽ kết hôn với anh ấy, nhưng mà không phải bởi vì người khác."

Vẻn vẹn chỉ là bởi vì hai người bọn họ muốn kết hôn mà thôi, nếu như là bởi vì nguyên nhân khác, như vậy thì không kết hôn cũng được. “Chị dâu, em ủng hộ chị!" Geogre như một fan cuồng nói. "Hôm nay về đi."

Hàn Mộc Tử uống thêm mấy ngụm nước trái cây, sau đó quay trở lại công ty, Geogre theo ở phải sau, muốn cùng cô đi tìm Dạ Mạc Thâm, Bởi vì Hàn Mộc Tử không đi thang máy chuyên dụng, cho nên lúc vào thang máy thì đụng phải Là Lê

Vừa nhìn thấy La Lê, hai mắt Geogre lập tức tỏa sáng, trực tiếp tới gần, dùng một tay kéo La Lê. "Này, người đẹp nhỏ, còn nhớ tôi không?”.

La Lê: "...."

Cô ấy làm bộ như không thấy anh ta, La Lệ đào tròng mắt, rồi nhìn sang phải khác. Geogre bị coi như không khi cảm thấy rất tổn thương, sau đó anh ta nhìn về phải Hàn Mộc Tử. “Chẳng nhẽ sức quyến rũ rũ của em biến mất rồi ư? Tại sao em đẻ một cô gái như thế này mà đối phương lại không có phản ứng?"

Hàn Mặc Từ ở bên cạnh buồn cười nhìn cảnh này, không nói gì.

Cô biết Geogre không có ý xấu, cũng biết nặng biết nhẹ, cho nên không quan tâm.

Ai biết La Lệ trực tiếp bật lại Geogre. "Sức quyến rũ biến mất? Xin hỏi từ khi nào mà anh có cái thứ gọi là sức quyến rũ vậy?"

Geogre: "...

Det! Trong lòng anh ta có cảm giác như bị rất nhiều kim đâm vào, anh ta chỉ nói sức quyến rũ của mình biến mất, người đẹp nhỏ lại nói anh ta căn bản không có sthuws gọi là sức quyến rũ.

Geogre cắn môi: “Cô dám nói tôi không có thứ gọi là sức quyến rũ? Cô đã nhìn thấy cơ bụng tám múi của tôi chưa?"

La Lệ vừa nghe xong cơ bụng tám múi, mang tài lập tức đỏ lên. "Ai muốn nhìn cơ bụng tám múi của anh chứ?"

Nhìn thấy cô ấy đỏ mặt, Geogre nồi ý muốn trêu chọc, trên mặt nở một nụ cười xấu xa: "Người đẹp nhỏ, chờ cô xem xong, đến lúc đó cô sẽ cảm nhận được sức quyến rũ của tôi bắn ra bốn phải, không thể đỡ được!"

Nói xong, anh ta vén áo mình lên với La Lệ, muốn cho cô ấy nhìn thấy cơ bụng của mình.

Vẻ mặt La Lệ ập tức thay đổi, đang muốn hét to lên, cửa thang máy đột nhiên "Tinh" một tiếng, mở ra.

Da Mạc Thâm đen mặt đứng ở bên ngoài thang máy.