Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 847: Da mặt cô dày thật đấy




Chị Lâm thấy cô không muốn nói đành phải thôi. "Em đã không muốn nói, thì chị cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng mà những lời trước đây chị nói vỚI em em còn nhớ không?"

Hàn Mộc Từ gật đầu: "Em biết rồi." "Em đã từng nghe ngóng qua nhà Uất Trì chưa? Có biết nhà Uất Trì là gia tộc như thế nào chưa? Không gạt em, ông cụ nhà Uất Trì đã ra lệnh xuống dưới, bảo chị tìm cho cô chủ nhà họ Đoan Mộc một vị trí nào đó trong công ty, mà vị trí này không quan tâm là làm cái gì, dù sao chỉ cần trên danh nghĩa để cho cô ta có thể được vào trong công ty, tiếp cận với tổng giám đốc là được "

Nói xong, chị Lâm tạm dừng một lát: "Lúc nãy chị định nói chuyện này với tổng giám đốc ở trong phòng làm việc, nhưng bây giờ nói cho em cũng không sao, em biết những lời chị Lâm vừa nói có ý gì không?"

Không đợi Hàn Mộc Từ trả lời, chị Lâm giải thích: công cụ nhà họ Uất Trì thực sự rất thích Đoạn Mộc Tuyết, cố ý làm mới cho cô ta và cháu trai nhà mình, cho nên em..."

Nói tới đây cô nhíu mày, nhịn không được mà thở dài một hơi: "Tình yêu mà không được bề trên chúc phúc, có thể sẽ khó dài lâu đây."

Những lời chị Lâm nói đều muốn tốt cho cô, Hàn Mộc Tử đều biết, cô cầm lấy tay chị Lâm, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chị Lâm, cảm ơn chị đã nói cho em biết nhiều như vậy, nhưng mà chị cứ yên tâm, chuyện này em cũng đã nghỉ qua rồi, em biết được mình nên đi con đường như thế nào. Bởi vì em vào công ty muộn, lại phát triển quan hệ với anh ấy nhanh như vậy, chị không cảm thấy em là loại người không đứng đắn, ngược lại còn tin tưởng em như vậy, thực sự cảm ơn chị "

Dù sao mọi người chắc chắn sẽ cảm thấy rằng, cô mới vào công ty không lâu liền đã ở bên Dạ Mạc Thâm rồi, sẽ cho rằng cô vào công ty chính là do trèo cao mà được.

Nhưng mà chị Lâm lại không hề nhìn cô như vậy, hơn nữa còn nói với cô nhiều lời thân thiết như vậy. “Em hiểu rõ là tốt rồi, về việc em là loại người như thế nào, chị đã sống đến từng này tuổi rồi, vẫn là có chút khả năng nhìn người đấy".

Chị Lầm nhìn ra được, cô tiến vào công ty là vì tổng giám đốc, nhưng dáng vẻ của cô có vẻ không giống như người bám người chức cao, ngược lại còn có nhiều khó khăn, có những lúc cô ấy cảm thấy có phải là mình nghĩ quá nhiều rồi không. Nhưng với rất nhiều người thì chỉ mỗi Hàn Mộc Tử đem lại cho cô ấy cảm giác này.

Đặc biệt lúc trước khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt của Uất Trì Thâm. "Được rồi, em đã tự mình quyết định được rồi, chị cũng không nói gì nhiều nữa, dù sao ấy... chị cũng không quản được chuyện của em."

Chi Lâm đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cười tùm tim mà chọt vào má trắng bóc của Hàn Mộc Tử. "Nếu như cuối cùng hai người có thể thành công ở bên nhau, nhớ mới chị uống rượu cưới nhé, hơn nữa chị còn muốn bao lì xì, dù sao trước đây cũng là do chị gắng sức đưa em vào công ty mà."

Lời nói này làm cho không khi giữa hai người trở nên thoải mái hơn, Hàn Mộc Từ cũng không nhịn được cười: "Được, cảm ơn lời tốt đẹp của chị, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời chị uống rượu mừng"

Sau khi hai người đã đạt được sự thống nhất, liền đi làm việc của mình.

Hơi muộn một chút, Đoan Mộc Tuyết mới đến công ty, bởi vì cô ta đã nhận được điện thoại của Uất Trì Kim, nói đã giải quyết chuyện ở công ty cho cô ta rồi, bảo cô ta cứ đi thẳng đến công ty tìm thư ký của Uất Trì Thâm là được, cô ấy sẽ thay ông ta sắp xếp công việc.

Vì vậy Đoan Mộc Tuyết xinh đẹp ngời ngời mà đi thẳng đến tập đoàn Uất Trì, trước khi đi cô ta đã tỉ mỉ ăn diện, chọn màu son và phần mắt mình thích nhất.

Lúc nào phụ nữ cũng muốn bản thân đẹp nhất để cho người mình thích thấy, Đoan Mộc Tuyết cũng như vậy.

Sau khi cô ta đến công ty, lễ tân nhìn thấy cô ta, cũng không ngăn cản cô ta lên tầng, bởi vì bên phía cô ấy đã nhận được thông tin rồi. Nhưng mà sau khi nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết bước vào trong thang máy, cô ấy không nhịn được mà lên tiếng than thở với cô gái lễ tân bên cạnh mình: "Cô nói xem, đều là người cả, tại sao lại có người mệnh tốt như vậy, không những vóc dáng nuột nà, lại còn xinh đẹp, tại sao những người ưu tủ lại cử ở bên cạnh nhau thế?"

Cô gái kia nghe như vậy liền liếc cô ấy một cái rồi nói: "Người ưu tủ tất nhiên sẽ ở cùng với người ưu từ vậy thì có gì lạ đầu? Nếu như một người đặc biệt ưu tú lại ở cùng với một người không biết cái gì, một người vô dụng ở với nhau, lúc đấy mới khó hiểu"

Cô lễ tân vừa nghe thấy thế, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận là cô gái hay nói đúng.

Người ưu tú tự nhiên sẽ ở cùng với người ưu tú mà thôi. "Nếu như cảm thấy không cam tâm, vậy thì cô phải nỗ lực lên, bớt vui chơi mà làm nhiều chuyện có ý nghĩa lên để nâng cao giá trị bản thân, sau khi biến mình trở thành người ưu tú thì những người bạn bên cô cũng dần dần được thay thế bằng những người ưu tú thôi, đến lúc đó cô đi tìm một người ưu tú đề ở cùng với nhau chẳng phải là dễ dàng sao?"

Cô gái lại nói, cô lễ tân cũng đồng ý mà gật đầu, nhưng mà rất nhanh đã cảm thấy có chỗ không hợp lý lắm, cô ấy nhíu mắt lại nhìn sang người bên cạnh mình: "Sao cô lại biết nhiều như vậy?".

Cô gái cười tủm tìm căn viên kẹo trong miệng một cái. "Nhìn thấy trên Facebook đấy."

Cô lễ tân: "..."

Xem như cô ấy không hỏi gì, ha ha.

Quả nhiên là cô ấy không nên nghĩ quá nhiều, đều là lễ tân với nhau, lúc tan làm cũng đều tìm cho ăn chỗ chơi, chủ nhật ngoại trừ ăn thì là ngủ, không hề làm được gì thực tế, hơn nữa còn sắp xếp công việc và thời gian nghỉ ngơi của mình vô cùng không hợp lý l

Kỳ vọng gì ở cô ấy cơ chứ?

Sau khi Đoan Mộc Tuyết lên tầng, liền đi đến phòng thư ký tìm chị Lâm.

Nhưng mà rất không trùng hợp, lúc cô đi vào đúng lúc chị Lâm đã đi khỏi, trong phòng thư ký chỉ có một minh Hàn Mộc Từ đang yên lặng sửa sang lại tài liệu.

Đoan Mộc Tuyết đứng trước cửa phòng thư ký, thấy người bên trong đang cúi đầu làm việc chăm chú.

Hàn Mộc Từ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đương đơn giản, phía dưới mặc một quần jeans màu xanh dương mà thôi, dây buộc tóc cũng màu xanh dương, tùy tiên mà buộc ra sau đầu.

Nhìn thế nào đi nữa cũng là một người phụ nữ rất bình thường.

Nhưng tại sao người phụ nữ như thế này, lại có thể hút hồn của anh Thâm cơ chứ? Rốt cuộc trên người cô có ma lực gì cơ chứ?

Nhìn lại chính bản thân, cho dù là đồ gì trên người, đều là những thứ tốt nhất,

Nói về khuôn mặt, cô ta tự nhận không thua kém Hàm Mộc Tử, nhưng vì sao anh Thâm lại không thèm liếc mắt nhìn mình một cái?

Càng nghĩ, trong lòng Đoan Mộc Tuyết lại càng tức giận, tay buông bên hông cũng nằm chặt hơi một chút

Mà đúng lúc này Hàn Mộc Tử ngắng đầu vô ý hưởng bên này mà liếc một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, nhưng mà rất nhanh cô đã nhận ra gì đó, lại ngắng đầu lên.

Ánh mắt hai người va chạm với nhau trong không

Đoan Mộc Tuyết.

Nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết xuất hiện ở chỗ này, Hàn Mộc Tử liền giật mình sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, trước đây những lời chị Lâm nói với cô, cô đều nhớ kỹ.

Nhưng mà không ngờ được Đoan Mộc Tuyết lại đến nhanh như vậy, hơn nữa bộ dạng của cô ta cũng được trang điểm rất công phu.

Cứ như vậy hai bên cứ nhìn nhau một lúc, Đoàn Mộc Tuyết bằng nhếch môi lên, khẽ bước chân đi vào khí. trong

Trước kia là tôi xem nhẹ có quá rồi, không ngờ đến có lại có thể tìm được chỗ này, hơn nữa còn không một tiếng động mà đi vào được công ty, ẩn náu bên cạnh người anh ấy làm trợ lý, anh ấy cũng đã không nhớ rõ cô nữa rồi, không ngờ đến cô lại sống chết bám ở đây, da mặt cô cũng dày thật đấy."