Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 804: Tôi nói được sẽ làm được “Thật ồn ào.”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dạ Mạc Thâm nói một câu, sau đó mặt không thay đổi xoay người, đưa tay sờ tai mình.

Geogre vừa đi, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Hàn Mộc Tử vẫn đang làm cơm trong phòng bếp, Dạ Mạc Thâm đi tới cửa, ánh mắt rơi vào trên người cô.

Ngọn đèn trong phòng bếp màu vàng, Hàn Mộc Tử mặc tạp đề màu nhạt, tóc dài mềm mại xõa sau vai, ngọn đèn khiến cả người cô ánh lên một tầng ánh sáng nhu hòa.

Nhìn cô như vậy, Dạ Mạc Thâm có một loại cảm giác như đây là cuộc sống của hai người vậy.

Rõ ràng biết cô thời gian chưa lâu, còn chưa tới nửa tháng, người phụ nữ trước mắt này anh chẳng biết gì cả, chỉ là thân thể dường như không bị cơ thể khống chế, muốn tới gần cô Cảm giác như vậy, là chuyện gì xảy ra?

Vì sao?

Lúc Dạ Mạc Thâm đang suy nghĩ sâu xa cái vấn đề này, dường như Hàn Mộc Tử cảm nhận được gì quay đầu nhìn anh một cái.

“Anh đứng đó làm gì?” Hàn Mộc Tử kỳ quái hỏi một câu: “Anh muốn giúp Mặc dù ánh mắt và nét mặt không biểu hiện rõ ràng, nhưng Dạ Mạc Thâm cũng nhìn ra, đây là đang nghi ngờ anh.

Môi mỏng Dạ Mạc Thâm hơi giật, đáy lòng trào dâng một sự bất đắc dĩ mãnh liệt.

Anh thật không ngờ bản thân có một ngày, trước mặt một người phụ nữ anh lại không biết nói gì để cãi lại.

“Bỏ đi, anh tới phòng khách chờ tôi đi, sắp xong rồi.’ Hàn Mộc Tử nói một câu, sau đó lại xoay người sang chỗ khác tiếp tục làm việc.

Dạ Mạc Thâm: “….”

co-vo-danh-trao-804-0co-vo-danh-trao-804-1

Mấy chữ này khiến Dạ Mạc Thâm im lặng, kết hợp với mấy lời Geogre nói trước đó, anh chẳng qua chỉ là cấp trên mà thôi, không phải ngay cả cuộc sống cá nhân của người ta cũng quản chứ?

Cho nên, trong mắt cô mình chỉ là cấp trên, cho nên mới mời anh ăn cơm?

Vậy nếu như anh không phải cấp trên thì sao? Dù sao, ngay cả Geogre tới ăn chùa cô cũng không từ chối.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Dạ Mạc Thâm nhìn thoáng qua là quản gia gọi điện thoại tới cho anh, anh bắt máy.

“Cậu chủ Thâm, ông cụ hỏi cậu khi nào thì về?”

Dạ Mạc Thâm nhìn thoáng qua Hàn Mộc Tử, mấp máy môi nói: “Sắp rồi”

“Vâng, ông cụ kêu cậu chủ về sớm một chút”

“Đã biết.”

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Mộc Tử nhìn điện thoại di động của anh hỏi: “Người nhà thúc giục anh về sao?”

Hỏi xong cũng không đợi Dạ Mạc Thâm trả lời, lại thêm một câu: “Thời gian quả thực.

không còn sớm, nếu không tổng giám đốc về sớm một chút đi.”

Lời này khiến Dạ Mạc Thâm nhíu mày, không vui mà nhìn người phụ nữ trước mắt.

“Cô hi vọng tôi đi?”

Hàn Mộc Tử: “…

Cô đương nhiên không hi vọng anh đi, nhưng giữ anh lại làm gì? Hiện tại cô muốn gọi cho Tô Cửu, hỏi cô ấy có biện pháp nào tốt hơn không, bởi vì hiện tại cô không cảm thấy trí nhớ của Dạ Mạc Thâm có thay đổi gì.

Lúc anh nhìn thấy cô quá bình tĩnh.

“Không phải” Hàn Mộc Tử mỉm cười, tầm mắt rũ xuống nhẹ giọng mở miệng: “Vậy nếu như tôi kêu anh ở lại, anh đồng ý sao?”

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, nguy hiểm mà nhìn chẵm chẵm cô.

“Cô chắc chứ?”

Cô còn tưởng anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại…

“Khu” Hàn Mộc Tử dọn dẹp phòng bếp: “Anh cứ xem như tôi chưa nói gì.”

“Lời nói ra phải phụ trách.” Dạ Mạc Thâm nhìn chăm chäm bóng lưng của cô, lạnh giọng: “Nếu không thì không nên nói.”

Hàn Mộc Tử dừng động tác, cô quay đầu lại nhìn anh một cái.

“Vậy nếu như có một ngày, anh phát hiện lời anh nói ra nhưng không làm được thì sao?”

Anh từng nói sẽ chăm sóc mình và Đậu Nhỏ thật tốt, kết quả anh lại xảy ra chuyện, còn quên mất cô.

Hàn Mộc Tử không thể không giận anh, nhưng nhiều hơn là luyến tiếc anh.

Sự cố bất ngờ, con người cũng không biết trước được.

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, nhìn cô với ánh mắt tìm tòi, lời này của cô rất kỳ quái “Tôi sẽ không, tô Hàn Mộc Tử cười nhạt: “Tôi sẽ chờ anh thời gian cũng không còn sớm, ngày hôm nay anh về trước đi, quần áo tôi bỏ vào bịch đừng quên mang về’“

Nói xong cô cũng không để ý Dạ Mạc Thâm có phản ứng gì, đi thẳng vào phòng bếp, đợi cô dọn dẹp xong, phòng khách đã trở lại dáng vẻ bình thường.

Hàn Mộc Tử mở cửa, nhìn dưới lầu, xe của Dạ Mạc Thâm cũng không thấy đâu.

Xem ra anh đã rời đi Cô nhanh chóng về phòng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tô Cửu.

Tô Cửu bắt máy của cô có lẽ đang chăm con, có thể nghe thấy tiếng trẻ em nói chuyện.

“Thư ký Tô, xin lỗi, gọi điện cho cô lúc này, cô…”

“Không sao đâu cô Mộc Tử, có chuyện gì không?”

“Mẹ ơi, mẹ ơi Hàn Mộc Tử nghe thấy tiếng con của Tô Cửu truyền đến, nhịn không được cười: “Thật có sức sống.”

“Ai, trẻ con chính là ầm ï như vậy, mỗi ngày đều khiến tôi đau đầu.”

Hàn Mộc Tử nghe thấy bên kia có âm thanh đứng dậy, dường như Tô Cửu đang dỗ con cô ấy, rất nhanh xung quanh liền yên tĩnh.

“Cô Mộc Tử có vấn đề gì sao?”

“Ừm”” Hàn Mộc Tử nói chuyện xảy ra gần đây với Tô Cửu một lần, rất khổ não: “Tôi thấy anh ấy dường như không có phản ứng đặc biệt nào, không phải cô nói ở cùng người thân quen sẽ kích thích trí nhớ sao? Sao tôi lại cảm thấy… dường như anh ấy chả nhớ lại gì”

Tô Cửu bên kia nghĩ hồi lâu, sau đó mới nói: “Thật ra chuyện này cũng không phải tuyệt đối, chỉ là vấn đề xác suất, hơn nữa, nghe lời cô nói, hai người dường như không có tiếp xúc gì quá thân mật?”