*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi cuộc họp bắt đầu, Hàn Mộc Tử giao tài liệu cho Tiêu Túc để anh ta bảo quản.
Vì cô không tiện cầm nó trong tay, mà Tiêu Túc không muốn trở về điều trị nên đành phải để anh ta đi theo.
Sau khi sự việc được giải quyết xong xuôi, cô sẽ đưa anh ta đến bệnh viện để nghỉ ngơi, dưỡng thương.
Trong phòng họp.
Mọi người ở đây đều biết Hàn Mộc Tử, dù sao thì hôn lễ lúc đó của Dạ Mạc Thâm với cô ấy vang dội khắp chốn. Huống chi thân phận và địa vị của cô ấy cũng không hề thấp. Cô là một nhà thiết kế có tiếng, lại còn là con gái cưng của Tập đoàn nhà họ Hàn.
Nhìn thấy cô, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, dù sao trong cuộc họp lần này, không ai nghĩ rằng cô sẽ xuất hiện ở đây.
"Chuyện gì vậy? Đây không phải là Hàn Mộc Tử của Tập đoàn nhà họ Hàn sao? Tại sao cô ấy lại ở đây?"
Vài người thì thầm.
"Tối cũng không rõ, cô ấy đến làm gì vậy?"
Người chủ trì đứng dậy đi tới chặn trước mặt Hàn Mộc Tử.
"Hôm nay là một cuộc họp nội bộ của Tập đoàn nhà họ Dạ. Cô đến đây sợ rằng không được phù hợp cho lắm."
Hàn Mộc Tử dừng lại rồi nhìn người kia.
“Chỗ nào không thích hợp?”
“Cô... Anh ta nhìn Hàn Mộc Tử bằng ánh mắt phức tạp: “Mặc dù mọi người đều biết quan hệ giữa cô và Dạ Mạc Thâm, nhưng cô không thuộc tầng lớp cấp cao của Tập đoàn nhà họ Dạ, càng không phải nhân viên của Tập đoàn nhà họ Dạ. Vậy nên đối với Tập đoàn nhà họ Dạ chúng tôi mà nói, cô chỉ là một người ngoài cuộc." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
"Nếu cô đã là người ngoài thì cô có không đủ điều kiện để tham gia vào các cuộc họp nội bộ của chúng tôi."
"Kéo cô ta ra ngoài cho tôi! Một người phụ nữ ngoài cuộc cũng muốn tham gia cuộc họp của Tập đoàn nhà họ Dạ?" Từ lối ra vào đột nhiên có một giọng nói uy nghiêm vang lên, mọi người quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Một người đàn ông lớn tuổi ngồi trên xe lăn được đẩy vào. Tuy rằng ông lão đã già, nhưng đôi mắt vẫn còn tinh anh cùng bộ dạng gầy gò khiến ông ta trông có chút hung ác.
Tiêu Túc đứng ở phía sau Hàn Mộc Tử, mi mắt anh ta không khỏi giật giật vài cái, đây là... Ông cụ Dạ.
Người đẩy xe lăn không phải ai khác, mà chính là Dạ Lẫm Hàn.
Khi Dạ Lẫm Hàn đẩy ông cụ Dạ từ cửa tiến vào, ánh mắt anh ta liền hướng về Hàn Mộc Tử. Trong không khí, hai mắt chạm nhau, Dạ Lẫm Hàn cảm thấy đáy mắt Hàn Mạt có chút thêm giễu cợt, còn có... Thất vọng.
Thất vọng?
Ngón tay trỏ của Dạ Lẫm Hàn động một chút, đôi môi mỏng mím chặt.
Chẳng lẽ cô... vẫn còn ôm hy vọng với anh ta sao? Nếu không, tại sao cô lại thất vọng?
Hừ, thất vọng thì thất vọng, con đường này trước sau gì thì anh ta cũng phải đi.
Đợi sau khi anh ta nắm công ty trong tay, Dạ Mạc Thâm không còn ở đó nữa, đến lúc đó anh ta sẽ tìm cách để chiếm được trái tim của cô.
Lời nói của ông cụ Dạ có trọng lượng không nhỏ, hai ba bảo vệ nghe vậy liền nhanh chóng bước tới trước mặt Hàn Mộc Tử.
Nhìn thấy vậy mặt Tiêu Túc biến sắc, anh ta nhịn đau đớn trên khuôn mặt mà hét lớn một tiếng: "Hỗn xược, đây là mợ chủ Dạ, các người ai dám động tay động chân?"
Tiêu Túc đã ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm được bao lâu, mọi người ai nấy đều biết rõ.
Lúc này, nhìn thấy mặt mũi anh ta bị thương không nhẹ nhưng vẫn cố gắng bảo vệ Hàn Mộc Tử, mấy người
bảo vệ đều có chút không đành lòng,
sợ hãi không dám bước tới. Ông cụ Dạ nghiêm nghị nói: "Tiêu Túc. Cậu cho rằng... Mợ chủ Dạ còn lớn hơn cả ông Dạ là tôi đây sao?"
"Ông Dạ, Tiêu Túc không dám nói như vậy? Nhưng ông Dạ yêu cầu nhân viên bảo vệ đuổi mợ Dạ ra ngoài, lẽ nào ông cho rằng những người đó còn lớn hơn cả mợ chủ Dạ sao?"
Ông cụ Dạ: "Cậu."
Mặt ông ta đỏ bừng vì tức giận.
Tuy rằng vết thương trên mặt Tiêu Túc vẫn đau, nhưng trong lòng anh ta rất đắc ý. May là anh ta đi theo cậu chủ Dạ một khoảng thời gian dài cho nên cũng học tập được không ít từ miệng lưỡi độc địa của cậu chủ Dạ.
“Ông nội, đừng tức giận.” Dạ Lẫm Hàn cúi đầu nói cái gì đó bên cạnh ông cụ Dạ, vuốt ngực giúp ông ta giảm bớt tức giận.
Ông cụ Dạ mất một lúc rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào khuôn mặt Hàn Mộc Tử: “Được, cho dù tôi không để bảo vệ đuổi cô ra khỏi đây nhưng cô cũng không thể ở lại đây được. Đây là cuộc họp nội bộ của Tập đoàn nhà họ Dạ."
Hàn Mộc Tử không chút sợ hãi đối diện với ánh mắt của ông cụ Dạ, trên môi một nụ cười rất nhẹ, sau đó cô xoay người, chậm rãi đi về phía giữa phòng họp.
Mọi người khi nhìn thấy cảnh này đều không khỏi nín thở.
Vị trí đó...
Đó là vị trí của Dạ Mạc Thâm, ngoại trừ Dạ Mạc Thâm ra thì trong công ty không có bất cứ ai dám ngồi vào vị trí đó.
Mợ chủ Dạ, cô ấy định thế chỗ trước đây của cậu chủ Dạ sao? Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Trong khi mọi người còn đang đoán già đoán non, Hàn Mộc Tử đã giang hai tay ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn một lượt xung quanh rồi lớn tiếng. "Tôi là vợ của Dạ Mạc Thâm. Bây giờ anh ấy không có ở đây, vậy nên vị trí của anh ấy sẽ do tôi tiếp quản. Nếu mọi người đã nói đây là cuộc họp nội bộ quan trọng, vậy nên... Tôi càng không thể vắng mặt được. Nội dung của cuộc họp hôm nay là gì? Bắt đầu đi.”
Cô ngồi ở đó, giọng điệu và khí chất trên người giống hệt Dạ Mạc Thâm. Bình thường Tổng giám đốc ÁI cùng Dạ Mạc Thâm luôn làm trái ý với ông Trần, đột nhiên lúc này, ông ta lại hồ lớn một tiếng: "Hay!" Nói hay lắm! Bây giờ Mạc Thâm không có ở đây, vậy thì cô là vợ của cậu ấy. Cô thay cậu ấy đến tham dự cuộc họp thì cũng không khác là bao. Tôi đồng ý! "
Sau đó, ông ta ngồi xuống trước.
Vị trí của ông ta rất cao, hơn nữa ông ta cũng là người có tiếng nói lớn trong công ty, số cổ phiếu của Công ty mà ông ta nắm giữ cũng đứng thứ hai, chỉ sau Dạ Mạc Thâm.
Thấy ông ta gật đầu đồng ý, nhiều người cũng dần dần ngồi xuống bày tỏ sự đồng tình.
Trong phòng họp, gần một nửa số người có mặt đã ngồi xuống, nửa còn lại chính là đám người của chú Lâm.
Chú Lâm vừa xoa xoa lòng bàn tay vừa nhìn chằm chằm Hàn Mộc Tử, trên mặt ông ta mang theo ý cười: "Ông Trần, ông thay đổi cũng quá nhanh rồi. Mặc dù cô ta là vợ của Dạ Mạc Thâm, nhưng từ khi nào Tập đoàn nhà họ Dạ của chúng ta có quy định cho vợ tổ chức cuộc họp thay? Lời chúng ta nói, cô ta có thể nghe hiểu sao? Mà cứ coi như là hiểu đi, nhưng sau đó cô ta có thể đưa ra quyết sách vào những thời điểm quan trọng không? Đây là vấn đề sống còn của Tập đoàn nhà họ Dạ, ông không biết có ý nghĩa quan trọng thế nào sao?”
Ông Trần quay lại nhìn ông ta bằng ánh mắt giễu cợt: "Làm sao? Trong lòng ông luôn ủng hộ người ngoài mà không cho phép tôi ủng hộ vợ người ta sao? Câu sau ông nói hay lắm, có liên quan đến sự tồn vong sau này của nhà họ Dạ, tôi đương