Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 735: Chúng ta cùng nhau chờ ba con nhé




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hơn nửa đêm, cô đến khiến tất cả người làm đều bị đánh thức. Sau đó, bọn họ vội vàng chạy đi dọn dẹp căn phòng rồi đưa Hàn Mộc Tử và Đậu Nhỏ vào trong.

Đám người bọn họ đều biết rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra, hơn nữa còn nhìn thấy bộ dạng của Hàn Mộc Tử thông qua các kênh truyền thông trên điện thoại.

Cô đã mặc bộ áo cưới lúc lên báo, cô dâu vốn nên xinh đẹp nhưng gương mặt lại tái nhợt, ánh mắt bối rối đứng giữa đám phóng viên, bị người ta đẩy tới đẩy lui, thậm chí còn ngã sấp xuống nữa.

Cho dù hôn lễ không diễn ra thuận lợi, nhưng đối với bọn họ mà nói thì chỉ cần là người Dạ Mạc Thâm chọn thì chính là nữ chủ nhân của nhà họ Dạ.

Huống chi, còn có cậu chủ nhỏ nữa mà.

"Mợ chủ, trời cũng không sớm nữa, mợ và cậu chủ nhỏ nên đi nghỉ sớm chút đi."

"Làm phiền mọi người rồi, mọi người cũng đi nghỉ ngơi sớm đi." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Sau khi người giúp việc rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Đậu Nhỏ và Hàn Mộc Tử. Đã lâu lắm rồi hai người không ngủ chung với nhau, cho nên khi Đậu Nhỏ thấy mình có thể ngủ cùng phòng với mẹ thì rất hưng phấn, nhón chân kéo vạt áo cô: "Mẹ ơi mẹ, lâu rồi mẹ không có ôm Đậu Nhỏ đi ngủ, buổi tối nay Đậu Nhỏ có thể ôm mẹ không?"

Hàn Mộc Tử nhéo mũi cậu một chút: "Đương nhiên là có thể, sau này chúng ta cũng sẽ ngủ cùng nhau nữa."

"Cám ơn mẹ!"

Đậu Nhỏ rất hưng phấn, chủ động đi đổi dép lê rồi vào trong toilet, còn quay đầu lại nói với cô rằng: "Mẹ, Đậu Nhỏ sẽ tắm trước nhé."

"Ừ, ngoan."

Hàn Mộc Tử gật đầu, thấy cửa phòng tắm đóng lại thì cô liền ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu xuống ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên ga giường, tâm trạng lại không vui.

Vào ban đêm, hai mẹ con nằm chung với nhau, bàn tay nhỏ bé của Đậu Nhỏ ôm thật chặt eo cô như là sợ cô biến mất vậy, khuôn mặt dựa cánh tay cô, cọ lấy cọ để.

Hàn Mộc Tử nghĩ tới chuyện đã xảy ra gần đây nên nhẹ giọng nói với Đậu Nhỏ: "Đậu Nhỏ, ba con mà xảy ra chuyện gì thì mẹ sẽ rất khổ sở."

Trong bóng tối, Đậu Nhỏ không trả lời cô. Hàn Mộc Tử tiếp tục nói: "Cho nên lúc trước, mẹ không biết làm sao đối mặt với con, cũng không biết làm như sao để nói với con về những thứ này. Mẹ không gọi video cho con, hại Đậu Nhỏ khóc thảm thương như vậy, điều này là mẹ không đúng, mẹ xin lỗi con"

"A..." Đậu Nhỏ khẽ hừ một tiếng, sau đó càng ôm eo cô chặt hơn nữa: "Mẹ à, Đậu Nhỏ đã nói là không sao rồi mà, ai bảo mẹ là mẹ của Đậu Nhỏ chứ? Hơn nữa trên TV có nói, con gái là để cưng chiều. Tâm trạng của mẹ không tốt thì Đậu Nhỏ nên nhường mẹ."

Đậu Nhỏ thật là hiểu chuyện, Hàn Mộc Tử càng áy náy hơn nữa, người làm mẹ như cô thật vô trách nhiệm mà.

Nghĩ tới ngày mai còn có chuyện phải làm, Hàn Mộc Tử chỉ có thể thở dài một hơi.

"Nếu như mẹ cảm thấy áy náy thì hãy thơm Đậu Nhỏ một cái đi!"

Đậu Nhỏ cọ cọ, nghiêng đầu nhìn cô: "Chỉ cần mẹ thơm Đậu Nhỏ một cái thì Đậu Nhỏ sẽ không tức giận nữa.”

Hàn Mộc Tử cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Đậu Nhỏ, thấp giọng nói: "Chúng ta cùng nhau đợi ba con trở về nhé."

"Vâng! Mẹ yên tâm, có chuyện gì khó khăn thì Đậu Nhỏ sẽ giúp mẹ mà."

Hàn Mộc Tử chỉ có thể cười cười. Cơ bản là cô không đặt chuyện này vào lòng, dù Đậu Nhỏ thông minh nhưng cũng chỉ là một thằng bé bốn năm tuổi, không giúp cô được bao nhiêu.

"Nhanh ngủ đi, ngủ ngon. "

"Mẹ ngủ ngon"

Ngày hôm sau, Hàn Mộc Tử thức dậy đúng giờ, sau đó ngồi ở trước bàn trang điểm bắt đầu trang điểm.

Đã nhiều ngày rồi cô không trang điểm, sau cái hôm cởi bỏ trang phục cô dâu ấy xuống thì cô vẫn luôn trong trạng thái phải đối mặt căng thẳng.

Chính cô cũng không có tâm trạng đi trang điểm, nhưng hôm nay lại khác, cô biết mình muốn đến Tập đoàn nhà họ Dạ. Nếu cô cứ mang dáng vẻ tiều tụy như thế mà đi thì nhất định sẽ khiến người ta chế giễu.

ít nhất thì cũng nên trang điểm nhẹ.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử nghiêm túc nhìn gương, từng chút một vẽ lên khuôn mặt mình, sau đó gắn lông mi giả lên rồi bấm mi.

Động tác của cô không hẳn là chậm, khá là trôi chảy, chỉ một lát là đã trang điểm xong rồi.

Khi cô đứng dậy thì phát hiện Đậu Nhỏ vẫn còn đắp chăn nằm ỳ ở đó, hơn nữa dáng vẻ của cậu hôm qua như là đã lâu rồi cậu không được ngủ ngon.

Hàn Mộc Tử nghĩ ngợi một lát, không đánh thức cậu dậy mà trực tiếp đứng lên thay quần áo, chuẩn bị xong xuôi rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

Người giúp việc đã sớm rời khỏi giường, họ đang đứng ở ngoài cửa chờ.

Thấy cô đi ra thì cung kính nói: "Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."

Hàn Mộc Tử liếc nhìn đồng hồ, nơi này cách Tập đoàn nhà họ Dạ khá xa, lái xe đi thì có thể sẽ bị kẹt xe, dù sao thì đây cũng là giờ cao điểm.

"Cám ơn, nhưng hôm nay tôi không có thời gian ăn sáng. Làm phiền cô lát nữa lúc Đậu Nhỏ thức dậy thì hãy dặn dò nó chút, bảo nó uống miếng nước ấm."

"Vâng, thưa mợ chủ. Nhưng mợ thật sự không ăn bữa sáng sao? Không ăn gì thì dạ dày sẽ khó chịu, nếu không thì tôi pha cho mợ một bình nước yến mạch, mợ mang theo trên đường uống nhé?"

Yến mạch? Hàn Mộc Tử nghĩ một chốc rồi gật đầu: "Được, cám ơn cô nhé."

Tốc độ của người giúp việc rất nhanh, không đến năm phút là đã pha xong rồi, hơn nữa còn đậy kín nắp, mang theo cũng không sợ rơi vãi. Cẩn thận hơn nữa chính là cô ấy còn chuẩn bị một miếng sandwich nữa. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Cô ấy ngại ngùng cười cười: "Mợ chủ, mợ đi cẩn thận nhé."

Hàn Mộc Tử cảm ơn cô ta, sau đó lập tức xách túi đi đến ga ra.

Xe của cô vẫn còn ở đây, bây giờ cô lại cảm thấy rất tiện lợi, đỡ phải tìm người tới đón.

Sau khi cô lái xe đi, mấy tên bảo vệ không nhịn được mà chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng bàn luận.

"Mới sáng sớm mà mợ chủ chuẩn bị đi đâu vậy? Chẳng lẽ về công ty đi làm việc sao?"

"Haiz, nhìn điệu bộ kia thì không giống mấy. Mấy ông có xem tin tức chưa? Ông cụ Dạ lại xuống núi nữa đấy!"

"Cái gì?" Mọi người hô lên: "Không phải ông cụ Dạ vẫn luôn ở trong viện điều dưỡng sao? Nghe nói tinh thần của ông ấy không tốt lắm, sao lại đột nhiên xuống núi?"

"Gốc gác của cậu chủ Thâm và nhà họ Dạ chúng ta mấy ông cũng biết rồi đó, ông cụ Dạ lâu rồi không ra ngoài, nhưng ngay lúc cậu Thâm nhà chúng ta gặp chuyện không may thì lại lộ diện, uẩn khúc trong chuyện đúng là khó mà nói."

"Được rồi được rồi, đây không phải là chuyện đám tép riu như chúng ta nên biết, không nên đoán bậy vẫn hơn."

"Uây, mấy ông đoán xem, mợ chủ có phải đến công ty không?"

co-vo-danh-trao-735-0

co-vo-danh-trao-735-1