Nói xong, Tô Cửu nhanh tay lấy điện thoại di động ra kiểm tra tình trạng thời tiết, thấy dự báo hôm nay lại có mưa to, nhìn tình hình bây giờ thì cũng sắp mưa to rồi.
Việc cấp bách ngay lúc này là đưa Hàn Mộc Tử về khách sạn, sau đó dỗ cô ngoan ngoãn nghỉ ngơi dưỡng sức. Được như vậy thì đến lúc đó, dù trời có mưa to thì Hàn
Mộc Tử cũng đã ngủ say rồi. Hôm nay cô ấy đã chạy đôn chạy đảo suốt cả một ngày trời rồi, mệt mỏi như vậy...
Tô Cửu âm thầm tính toán trong lòng.
Thế nhưng Hàn Mộc Tử lại nhìn màn mưa bên ngoài, vẻ mặt lo lắng vô cùng.
Tại sao lại có thể như vậy được chứ?
Trong tình cảnh này mà trời lại còn mưa? Mặc dù lúc này chỉ có mưa nhỏ, nhưng vẫn khiến Hàn Mộc Tử vô cùng lo läng.
Chiếc xe chở mấy người dừng lại trước cửa khách sạn, sau khi Hàn Mộc Tử bước xuống xe thì vẫn nấn ná không muốn đi vào trong ngay, cứ quay đầu nhìn mưa phùn vẫn còn đang rơi bên ngoài. "Cơn mưa này sẽ tạnh sao?" Cô lẩm bẩm một câu trong miệng, cũng không biết là đang hỏi ai.
Tô Cửu đứng ở ngay sau lưng cô, biết được lo lắng trong lòng Hàn Mộc Tử, cô ta nhìn mưa, khẽ nói: "Trời sẽ tạnh mưa thôi, cô Mộc Tử. Mưa ngày càng nhỏ dần rồi, cứ theo tình hình này thì không bao lâu nữa sẽ tạnh thôi."
Thấy Hàn Mộc Tử vẫn đứng im ở đó mãi không nhúc nhích, Tô Cửu tiến nhanh lên kéo tay cô đi theo mình: "Chúng ta đi vào trước đi, cô yên tâm, mưa chắc chắn sẽ tạnh."
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào trong khách sạn.
Hàn Mộc Tử đi vào phòng của mình, dù đang rất lo lắng nhưng Hàn Thanh cũng không đi vào theo. Tuy hai người họ là anh em nhưng dù sao thì nam nữ cũng khác biệt, không tiện chăm sóc cho nên anh ta nhờ Tô Cửu đặc biệt chú ý chăm sóc Hàn Mộc Tử thay mình. Tô Cửu gật đầu đồng ý, tiến nhanh vào phòng Hàn Mộc Tử, sau đó cô ta giúp Hàn Mộc * chuẩn bị sẵn nước nóng để tắm. Sau khi lấy tay thử nhiệt độ trong bồn tắm, thấy vừa đủ ấm để ngâm mình, cô ta quay qua giúp Hàn Mộc Tử cởi váy cưới ra. Vừa cởi khóa áo vừa nhẹ nhàng nói: "Lát nữa cô Mộc Tử cố gắng ngâm mình trong nước nóng cho thư giãn cơ thể nhé. Tôi đã bảo người chuẩn bị bữa ăn khuya, tắm xong cô ăn một bát cháo cho ấm cơ thể rồi đi nghỉ ngơi cho lại sức."
Hàn Mộc Tử như một con rối để mặc cho Tô Cửu giúp mình cởi bỏ bộ váy cưới xuống. Tay chân Tô Cửu nhanh nhẹn nên thoảng một cái đã cởi xong, trên người Hàn Mộc Tử chỉ còn lại bộ đồ lót. Tô Cửu chủ động nói: "Cô Mộc Tử tự đi vào bồn tắm ngâm mình cho ẩm nhé, khoảng hai mươi phút sau tôi sẽ quay lại."
Nói xong, Tô Cửu lập tức nhanh chóng đi ra ngoài, xoay người khép cửa phòng tắm lại.
Hàn Mộc Tử vẫn còn ngơ ngác đứng trong phòng tắm, trong đầu vẫn đang nghĩ đến cơn mưa bên ngoài trời, cho đến khi bị rùng mình một cái vì lạnh, cô mới vội vàng cởi bỏ hết đồ lót rồi sau đó bước vào trong bồn tắm ngâm mình.
Nhiệt độ nước trong bồn rất vừa vặn, nước nóng bao quanh thân thể của cô, cuối cùng thì cơ thể sau một ngày căng thẳng, mệt mỏi cực độ cũng được thả lỏng. Mặc dù tâm trí cô vẫn còn đang hoang mang lo lắng, thế nhưng những bắp thịt được ngâm nước nóng quả thực là được thư giãn.
Hàn Mộc Tử chậm rãi lùi người về phía sau, chầm chậm thả cho toàn bộ cơ thể chim sâu vào trong làn nước.
Nhưng đột nhiên hai chân cô bị chuột rút co quắp lại, cả người bất ngờ bị trượt ra phía sau, nhanh đến mức cô không kịp trở tay, cả người chìm trong bồn tắm. Nước sóng rất mạnh, cô bám tay vào thành bồn tắm theo phản xạ và cổ gắng ngồi dậy, vừa thở hổn hển, vừa ho sặc sụa vì bị sặc nước.
Chỉ là một cái bồn tắm nho nhỏ như này, sau khi đổ đầy nước mà lại bất cẩn không chú ý một chút thôi cũng có thể bị nước nhấn chìm làm cho cô trở tay không kịp rồi.
Nếu như... Đây là biển cả mênh mông thì sẽ ra sao? Hơn nữa, lại còn là một vùng biển động rất dữ dội.
Nếu như... Dạ Mạc Thâm thật sự bị rơi ở chỗ đó, liệu anh ấy có thể được cứu không?
Càng nghĩ đầu óc Hàn Mộc Tử càng quay cuồng, cô lại càng thêm tuyệt vọng. Rốt cuộc thì không thể tiếp tục ngâm mình thêm được nữa, cô nhanh chóng đứng dậy, thậm chí còn không kịp lau khô hết những giọt nước trên người đã vội vàng mặc quần áo sau đó mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng tắm Tô Cửu đang đứng đó nói chuyện điện thoại. "Đúng vậy Tổng giám đốc Hàn, cô Mộc Tử đang tắm trong phòng. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô Mộc Tử, vâng... Không có vấn đề gì ạ. Về phần...
Trong lúc Tô Cửu đang thông báo với Hàn Thanh tình hình bên này, bỗng nhiên cửa phòng tắm phía sau mở ra. Tôi quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Hàn Mặc Tử bước ra ngoài với bộ quần áo ướt hơn phân nửa, cơ thể còn vẫn chưa lau khô hết nước.
Tô Cửu giật mình thất thanh kêu lên: “Cô Mộc Tử. Bên kia đầu dây Hàn Thanh nghe tiếng Tô Cứu gọi em mình thất thanh thì nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy? “Tôi không nói thêm với anh nữa, cô Mộc Tử ra rồi.”
Nói xong thì Tô Cửu lập tức cúp máy của Hàn Thanh, sau khi để điện thoại xuống thì cô ta đi nhanh về phía Hàn Mộc Tử, vừa vặn đứng chắn ngay trước mặt cô.
Cô ta mới ra ngoài chưa đến ba phút Hàn Mộc Tử đã lập tức đi ra luôn, điều này nói rõ cô gần như không hề cẩn thận ngâm mình trong bồn tắm để hồi sức, hơn nữa quần áo trên người cũng ẩm ướt đến quá nửa. "Cô Mộc Tử, sao nhanh như vậy cô đã ra đây rồi? Có phải tôi điều chỉnh nhiệt độ nước chưa thích hợp không? Còn nữa, cô tắm xong sao không lau khô người cho cẩn thận đã mặc quần áo ra ngoài này rồi...
Tô Cửu còn chưa kịp nói xong câu thì Hàn Mộc Tử đã lập tức nằm lấy cánh tay cô ta. "Đưa tôi đến hiện trường."
Tô Cửu: "..." "Sóng biển dữ dội như vậy, nhỡ đâu anh ấy không chịu được thì phải làm sao bây giờ? Một đêm dài như thế, nếu như anh ấy còn sống sót và cầu cứu trong lúc này thì phải làm thế nào?
Tô Cửu: "Cô Mộc Tử... "Tô Cửu, tôi không muốn ở đây, tôi muốn đi ra ngoài đó." "Cô Mộc Tử, bên ngoài bây giờ vẫn đang còn mưa, tôi thật sự khuyên cô không nên ra ngoài, cô hãy nghe theo lời tôi, hãy đi tắm rửa, ngâm người trong bồn tắm cho hồi phục sau đó nghỉ ngơi thật tốt đi."
Hàn Mộc Tử thật sự rất hận.
Cô rất hận, hận chính bản thân mình thật vô dụng.
Cô hận vì sao lúc đầu bản thân mình lại không đi cùng anh, ít nhất thì trong lúc anh xảy ra chuyện như vậy cô cũng được ở bên cạnh anh. Hai người có thể sống chết cùng nhau, cùng trải qua gian kho.
Chứ không phải như bây giờ, cô không biết anh đang ở đâu, còn sống hay đã chết.
Nếu như không phải ra chuyện này, Hàn Mộc Tử cũng không biết, mình đã yêu anh đến mức muốn theo anh cùng sống cùng chết mất rồi.
Trước kia, dù có xa cách không ở cùng nhau, nhưng ít nhất cô vẫn biết cuộc sống của anh vẫn bình thường, anh vẫn sống một cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, cho nên cô vẫn có thể âm thầm dõi theo anh từ xa. Nhưng còn bây giờ... Cô phát hiện ra mình đang sắp phát điên lên nếu như không có anh. "Thư kỷ Tô." Giọng nói Hàn Mộc Tử đột nhiên bình tĩnh trở lại, sắc mặt cô tái nhợt, nhìn chăm chăm vào Tô Cửu, đôi môi tái nhợt không còn chút máu, chậm rãi mở miệng: "Cô có thể hiểu được không?"
Tô Cửu: "..."
Cô ta có thể hiểu, thế nhưng lại không thể đồng ý với cô được. Vậy thì tại sao lại phải nói thêm nữa?
Thư ký Tô cứ nghĩ là Mộc Tử sẽ tiếp tục tranh cãi với mình, nhưng không ngờ Hàn Mộc Tử lại xoay người lặng lẽ quay trở lại phòng tắm.
Cô không tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm nữa, mà nhanh chóng tắm nước nóng, sau đó lục tìm một bộ đồ mới sạch sẽ thay vào. Hàn Mộc Tử biết, nếu mình vẫn cứ như vậy thì nhất định Tô Cửu sẽ không để cho mình đi ra.
Xem ra đêm nay + chỉ có thể miễn cưỡng ở lại chỗ này mà thôi.
Đêm dần khuya.
Bóng đêm ngày một sâu thẩm, dù phía xa xa có ánh đèn nhưng vẫn là không thể hắt ánh sáng đến bên này. Ban đêm không có ánh trăng, mây đen cũng giăng ngập bầu trời, khắp nơi tối đen đến mức đưa tay không thấy được năm ngón. "Am am..."
Trên bầu trời tối đen bỗng nhiên xẹt qua một tia chớp, tiếng sấm cũng vang lên ngay sau đó. Trước đó chỉ là cơn mưa nhỏ, sau khi tích tụ lại mấy giờ đồng hồ, đã hóa thành những hạt mưa lớn như hạt đậu, không ngừng “Ào ào" rớt xuống.
Một cơn bão lớn cứ bắt đầu nổi lên như vậy.
Cơn mưa lạnh lẽo vô tình đã rửa sạch bóng tối vô tận này, đối với nhiều người thì đêm nay chính là một đêm vừa tuyệt vọng vừa u ám.
Gia đình của những người sống sót cũng lần lượt kéo đến
Một số người đã liên lạc được và chạy đến bệnh viện, đây. nhìn thấy những người thân mình đang tìm kiếm vẫn còn sống sót trở về, họ vui mừng đến òa khóc. Có chăng, tôi còn không thấy bóng dáng cá nhân, vùng biển đầy sóng gió ấy cũng bị cơn bão đêm nay cuốn trôi. Lại cũng có cả những người mà đến bóng người cũng không nhìn thấy.
Một vùng biển rộng lớn, cuộn trào mãnh liệt, trong một đêm này... Dường như cũng bị bão tổ cọ rửa.