Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 672: Xong rồi xong rồi




"Em chào thầy cô ạ. Sau khi xuống xe, Đậu Nhỏ chào hỏi các giáo viên, nhìn thấy cặp sách trên tay cô ấy liền ngẩng đầu: “Cô giáo, cặp sách của em là mẹ đưa tới sao?

Cô giáo có chút thất thần vì sự xuất hiện của Dạc Mạc Thâm lúc này mới hồi phục và gật đầu. "Đúng vậy, mẹ của em vừa gửi cho em chiếc cặp này. Bà ấy nói sẽ có người đưa em đến đây. Đây có phải là... ba của em không?" Không trách cô hỏi như vậy được, hai người thật giống nhau, thoạt nhìn giống như ba con. Nghe vậy, Đậu Nhỏ quay đầu lại, liếc nhìn Dạ Mạc Thâm đã xuống xe, nghĩ đến những gì tối hôm qua Hàn Mộc Tử nói với mình, hiển nhiên vẫn còn cảm thấy tức giận.

Nhưng bên ngoài, Đậu Nhỏ vẫn có ý định cho anh một chút thể diện nên mới gật đầu.

Các giáo viên đột nhiên sửng sốt, trước đây chưa từng gặp nên mọi người đều đoán không ra ba của Đậu Nhỏ, nhưng cuối cùng nhìn thấy mới phát hiện đối phương đẹp trai như vậy. "Buổi trưa tới đón con sao?" Dạ Mạc Thâm mặc kệ người này chờ đợi, trực tiếp đi tới trước mặt Đậu Nhỏ ngồi xổm xuống, dùng lòng bàn tay to áp vào đầu nhỏ hỏi. Đậu Nhỏ suy nghĩ một lúc rồi lạc đầu, "Buổi trưa trường học có đồ ăn."

Dạ Mạc Thâm suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Được, tối nay ba đến đón con."

Đậu Nhỏ gật đầu. “Vào đi." Diệp Mạc Thâm vỗ lưng tháng bé. Đúng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ bên cạnh. "Cái này, đây không phải là cậu Dạ sao?"

Nghe thấy, Dạ Mạc Thâm và Đậu Nhỏ đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính đứng trước mặt, khi nhìn thấy Dạ Mạc Thâm còn lo lắng xoa tay, sau đó nhìn Dạ Mạc Thâm. Bất giác anh ta tròn mắt ngạc nhiên. "Dạ, cậu Dạ, đây là L... con trai của anh?"

Dạ Mạc Thâm liếc nhìn anh ta, trong ấn tượng của mình, anh hoàn toàn không biết người này, nhưng là trước mặt con trai mà lạnh lùng quá cũng không tốt, vì vậy gật đầu ừ một tiếng. Tương truyền, cậu Dạ của tập đoàn Nhà họ Dạ, tính tình kiêu ngạo, tự phụ, sẽ không để mắt tới mấy người linh tinh, nhưng hiện tại anh ta chào hỏi cậu Dạ thế mà cậu Dạ lại để ý đến anh ta, cho nên người đàn ông trung niên kia bỗng nhiên hưng phấn vô cùng. Cảm thấy mấy lời kể lại cậu Dạ cũng không phải khó ở chung đến vậy?

Vì vậy anh ta cao hứng vươn tay trực tiếp hướng về phía Dạ Mạc Thâm. "Cậu...cậu Dạ, xin chào, Diệp Thiếu, tôi là quản lý bất động sản của Lâm thị, tôi tên là..."

Dạ Mạc Thâm không kiên nhẫn cau mày, người này muốn làm gì? Vì vậy, lúc người đó nói được một nửa, Dạ Mạc Thần đã vỏ vào cặp sách của Đậu nhỏ. "Vào đi, đừng đứng ngốc nữa."

Đậu Nhỏ chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông nói lắp, rồi hỏi: "Tại sao anh ta lại sợ ba như vậy?"

Khi câu hỏi này vừa được hỏi, Dạ Mạc Thâm cảm thấy cơ thể mình cứng đờ. "Là bởi vì ba đáng sợ sao?" Tháng bé chớp chớp mắt vẻ mặt ngây thơ vô hại, nhưng lại không biết rằng lời nói đơn thuần này bọc bên trong chính là giảo hoạt

Với đứa con mới quen biết, vốn là không có ấn tượng tốt, nếu để cho đứa bé thấy ba nói không dễ ở chung, vậy chẳng phải là hạ thấp ấn tượng sao?

Suy nghĩ của Dạ Mạc Thâm bỗng trở nên phức tạp, nụ cười trên môi có chút cứng ngắc: "Sao mà thế được? Ba rất tốt, không có gì đáng sợ cả

Nói xong ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, môi mỏng khẽ mở: "Anh vừa nói, anh tên là gì?"

Người đàn ông trung niên đeo kính sững sở hồi lâu mới kịp phản ứng, vội vàng, sáp tay nói: "Tôi nói tôi là quản lý bất động sản của Lâm thị, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cậu Dạ, có thể hợp tác cùng quý công ty...

Vừa nói, người đàn ông trung niên cũng nhân cơ hội này, nhanh chóng rút danh thiếp của mình ra và đưa cho Dạ Mạc Thâm. "Đây, đây là danh thiếp của tôi."

Anh ta bắt đầu run rẩy chỉ vào tên mình ở trên, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt, sợ Dạ Mạc Thâm không nhận sẽ mất mặt. Không hiểu vì lý do gì, những người xung quanh trở nên căng thẳng.

Đậu Nhỏ vẫn đang ngẩng đầu nhìn Dạ Mạc Thâm, mặc dù giờ phút này Dạ Mạc Thâm sợ bẩn nhưng dưới ánh mắt ngày thơ của cậu con trai, anh phải nhận lấy danh thiếp từ người đàn ông trung niên.

Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy anh nhận danh thiếp của mình, thân thể run lên mạnh hơn, hai mắt đỏ bừng hưng phấn tại chỗ, Dạ Mạc Thâm tỏ vẻ thân mật còn đưa danh thiếp của mình cho đối phương. "Đây là của tôi"

Người đàn ông nhận lấy danh thiếp, khiếp sợ đến mức không định thân được "Cám ơn, cảm ơn cậu Dạ... Tôi nhất định sẽ trân trọng tâm danh thiếp này, đúng rồi... Tôi cùng anh bat tay được không?"

Nói xong, người đàn ông lại duỗi tay ra, nhìn Dạ Mạc Thâm đây mong đợi.

Đây là một thử thách đối với Dạ Mạc Thâm, vốn là một người mắc bệnh sạch sẽ, lại bắt tay với một người đàn ông lạ mặt, đường gân xanh trên trán Dạ Mạc Thâm run lên, ánh mắt cảnh cáo nhìn đối phương.

Thật tiếc vì người đàn ông đó đã bị sốc đến mức ngất xỉu từ lâu, sao còn chú ý đến ánh mắt đầy cảnh cáo của Dạ Mạc Thâm. Dạ Mạc Thâm liếc nhìn Đậu Nhỏ, thắng bé vẫn đang nhìn anh.

Một cách miễn cưỡng, Dạ Mạc Thâm mím môi thật sâu trước khi giơ tay lên bắt tay người đàn ông.

Người đàn ông trung niên càng thêm kích động, sau khi rụt tay về thì bảo bối cũng không so được, biểu cảm và cử động trên gương mặt luôn mang đến cảm giác rằng đời này anh ta sẽ không bao giờ rửa tay nữa. "Ngoan, ba rất dễ tính, Đậu Nhỏ đừng sợ ba, vào đi thôi." Sau khi bắt tay người lạ, Dạ Mạc Thâm cảm thấy khó chịu khắp người.

Nhìn vẻ mặt kiềm chế của Dạ Mạc Thâm, Đậu Nhỏ cảm thấy thích thú trong lòng gật đầu: "Được." Thắng bé quay người bước vào trường, vẫy tay chào tạm biệt Dạ Mạc Thậm.

Dạ Mạc Thâm thở phào nhẹ nhõm khi thấy Đậu Nhỏ biển mất khỏi tầm mắt, sau đó quay lại nhìn người đàn ông vốn đã chim đảm trong ảo tưởng của chính mình, rồi sau đó bước về phía trước mà mặt không đổi sắc. Bởi vì bắt tay người đàn ông xa lạ, Dạ Mạc Thâm lúc này cảm thấy không thoải mái, sau khi trở lại xe, sắc mặt lạnh lùng ngồi ở ghế lái lấy khăn ra, tỉ mỉ, cẩn thận lau tay một lần, không bỏ qua góc nào.

Lau xong, cái khăn được ném thẳng vào thùng rác bên cạnh. Một lúc lâu sau, anh dựa lưng vào ghế, bất đắc dĩ nhắm mắt. Muốn thu phục được thắng nhóc kia, hắn là rất khó.

Khi nào nó mới gọi mình một tiếng ba'? Dạ Mạc Thâm mím môi mỏng, rồi lại mở mắt.

Người phụ nữ đó đến trường sớm như vậy, glao cặp sách đến nhưng không nán lại, là sợ gặp anh sao? Tại sao không dám gặp anh? Sợ anh chất vấn? Hay cảm thấy mình sai, không dám đối đầu với anh?

Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm kéo cà vạt, cảm thấy hơi bực

Vì anh thấy rằng dù là lý do gì thì anh cũng đều thấy phiền bội. não.

Một lúc sau, chiếc xe đậu trước cửa trường từ từ rời đi, một đám nữ giáo viên không khỏi xì xào bàn tán. "Vừa rồi có phải là ba đẻ của Đậu Nhỏ không? Thật đẹp train "Anh ấy rất đẹp trai, nhưng nhìn quen quen. Hình như tôi đã ha..." thấy ở đâu rồi...