*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn dáng vẻ đều đã biết anh là ba ruột của thằng bé.
"Sao em biết?" Đột nhiên Dạ Mạc Thâm nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Sau khi đợi nhân viên làm việc rời đi, anh kéo Hàn Mộc Tử ngồi xuống sô pha, vẻ mặt hơi nghiêm túc: "Em có nói với thằng bé về sự tồn tại của anh không?"
Nói sao?
Hàn Mộc Tử chỉ nói muốn tìm ba cho thằng bé, Dạ Mạc Thâm hỏi như vậy, rốt cuộc tính là cô đã nói hay là cô chưa nói?
Cô không biết.
Mà Dạ Mạc Thâm nhìn sắc mặt của cô thì đã hiểu ra, mặt anh xụ xuống.
"Có phải em vốn chưa từng nhắc qua?"
"Em..."
"Ở trong lòng em, anh thật sự không có chút giá trị nào sao?"
"Dạ Mạc Thâm, em..."
"Ngay cả nhắc cũng không đáng để nhắc đến?"
Hàn Mộc Tử: "Anh để cho em nói một câu được không?"
Anh ngồi đó với sắc mặt xanh xám, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hàn Mộc Tử, ánh mắt vô cùng sắc bén. Trong phút chốc, Hàn Mộc Tử cũng không biết phải giải thích với anh thế nào.
"Muốn nói cái gì? Em nói đi."
"Em đã nhắc đến chuyện giúp thằng bé tìm ba với Đậu Nhỏ, nhưng mà..."
"Nhưng mà em không nghĩ đến người đó là anh đúng không?"
"Không phải!" Hàn Mộc Tử cắt ngang lời anh: "Dạ Mạc Thâm, tính cánh của anh có thể bớt gắt gỏng như thế được không hả? Em ở cùng với anh mà anh còn hung dữ với em như thế?"
Bị cô nói như thế, Dạ Mạc Thâm mới bình tĩnh lại.
Đúng vậy, cô đều ở cùng anh, anh hung dữ với cô làm gì? Dù cô có nói hay không thì sớm muộn gì con trai cũng là của anh, cũng sẽ gọi anh là ba.
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thầm mấp máy môi mỏng, sau đó nói.
"Vậy thì tốt, anh không hung dữ với em, tối hôm nay anh sẽ ở lại."
"Anh sẽ ở chỗ này chờ con trai anh trở về mở quà."
Hàn Mộc Tử trừng to mắt: "Anh thật sự muốn ở lại sao? Không phải trước đó anh nói cho em thời gian sao?"
"Nhưng mà cũng chỉ cho ba ngày, hôm nay cũng đã trôi qua nửa rồi. Em cứ như thế không muốn cho anh gặp thằng bé sao?"
"Em không phải có ý này..."
"Vậy thì để anh ở lại."
Hàn Mộc Tử: "..."
Câu xoắn xuýt nhìn anh nửa ngồi, sau đó đứng dậy: "Anh thích ở lại thì cứ ở, em mặc kệ anh."
Nói xong, cô đi lướt qua Dạ Mạc Thâm rồi đi thẳng lên lầu, chuẩn bị đi tắm rửa. Dù sao chắc là Tiểu Nhan sẽ không trở về sớm như thế.
Sau khi Hàn Mộc Tử đi vào phòng, cô cũng không thể kìm nén được trái tim đang đập loạn thình thịch của mình. Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tiểu Nhan.
Không biết bây giờ Tiểu Nhan đi chỗ Hàn Thanh nơi đó tiến triển thế nào rồi, cô phải hỏi khi nào Tiểu Nhân trở về, cô cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Điện thoại vang lên thật lâu, bên kia mới nghe máy. Trên mặt Hàn Mộc Tử có vẻ vui mừng, vừa định nói chuyện, eo đã bị người từ phía sau ôm lấy. Ở ngay sau cần cổ cũng cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của đàn ông. Gần như Hàn Mộc Tử không cần quay đầu lại đã biết lúc này Dạ Mạc Thâm đang ôm lấy eo của cô, cằm của anh dựa vào bờ vai của cô.
"A lô?"
Giọng nói của Tiểu Nhan vang lên từ đầu dây bên kia.
Trong nháy mắt, Hàn Mộc Tử ngây ngốc a lỗ một tiếng, sau đó cũng không biết nói cái gì.
Những lời cô muốn nói nhưng sau khi thấy Dạ Mạc Thâm tới thì toàn bộ đều nuốt về trong bụng.
"Mộc Tử? Cậu gọi điện thoại cho tớ làm gì? Có chuyện gì không?" Giọng nói của Tiểu Nhan rất nhỏ, giống như cố gắng đè ép giọng nói, xung quanh còn có những người khác, có thể nhìn ra được bây giờ cô ấy thật không thuận tiện.
Hàn Mộc Tử mấp máy môi, ánh mắt hơi mơ hồ.
"Không, không có chuyện gì."
"À, mình còn tưởng cậu có chuyện gì, không có chuyện gì vậy thì tớ cúp máy đây."
Bên kia Tiểu Nhan vừa muốn tắt điện thoại, đột nhiên Hàn Mộc Tử kêu lên một tiếng, dọa đến Tiểu Nhan phản xạ theo điều kiện nắm chắc điện thoại, căng thẳng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Sắc mặt Hàn Mộc Tử hoảng loạn chưa bình tĩnh lại, đưa tay đẩy tay Dạ Mạc Thầm.
Tên khốn này thừa dịp cô còn chưa sẵn sàng, lại kéo góc áo của cô lên, sau đó đưa tay vào thăm dò Làm hại cô giật nảy mình.
"Không, không có gì." Hàn Mộc Tử vừa đáp lại vừa đẩy tay Dạ Mạc Thâm ra.
Nhưng mà sao cô có thể chống lại sức lực của Dạ Mạc Thâm? Cô đẩy cũng không đẩy ra được, ngược lại để anh tiến thêm một bước. Chưa được bao lâu, hơi thở của Hàn Mộc Tử đã trở nên rối loan.
Tiểu Nhan còn chưa tắt điện thoại, im lặng nghe động tĩnh của cô, hơi khó hiểu mà hỏi: "Cậu thật sự không có chuyện gì chứ?"
"Không, không có việc gì." Giọng nói của cô hơi run rẩy. Hàn Mộc Tử sợ Tiểu Nhan nghi ngờ, chỉ có thể đáp: "Tớ chỉ gọi để nói với cậu đừng chơi quá muộn, trở về sớm một chút..."
Nói được một nửa, Hàn Mộc Tử vội vàng cắn môi dưới, suýt chút nữa đã kêu ra tiếng.
A..." Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ của người đàn ông, Hàn Mộc Tử cảm thấy lỗ tại mình nóng lên, tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ bại lộ trước mặt Tiểu Nhan mất.
Hàn Mộc Tử không hề suy nghĩ, nhanh chóng cúp điện thoại. Điện thoại bị Dạ Mạc Thâm cầm lấy, để ở trên mặt bàn, ngay sau đó hai tay của cô bị Dạ Mạc Thâm giữ lại, nhấn xuống bàn trang điểm bên cạnh.
Anh nghiêng người lên, ngậm lấy đôi môi của cô, ánh mắt sắc bén.
"Có phải nếu như anh không đi lên, lại muốn dẫn con trai anh chạy mất?"
Hàn Mộc Tử chột dạ tránh ánh mắt anh: "Em không có..."
Môi mỏng của Dạ Mạc Thâm lấn tới: "Vậy mà còn nói không có? Vậy em nói, em gọi điện là muốn