*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đứa trẻ được giáo dục tốt, cư xử tốt như vậy dù là ai đi nữa cũng sẽ cảm thấy yêu thương và Dạ Lẫm Hàn cũng không ngoại lệ.
Chỉ là khi nhìn khuôn mặt của đứa trẻ giống y như đúc anh trai cùng cha khác mẹ của mình, mọi chuyện trở nên khác hẳn.
Nơi đáy mắt sau tròng kính thoáng qua tia u ám, Dạ Lẫm Hàn khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu nhóc con.
“Không có chi, chú và mẹ con là người quen cũ. Việc dẫn con đi ăn bánh chỉ là chuyện trong tầm tay. Nếu con thích, lần sau chú sẽ mời con đi công viên giải trí.”
“Dạ vâng ạ, cám ơn chú Hàn, con xin phép đi trước.” Nhóc con tự tay cầm bánh trái cây lên rồi nhanh chóng rời khỏi quán.
Hàn Mộc Tử có chút lo lắng, cô đứng lên nhìn nhóc con bước vào trong xe rồi đóng cửa lại mới yên tâm.
Khi cô định quay lại, giọng nói của Dạ Lẫm Hàn đã vang lên từ phía sau.
“Kỳ thực em không cần căng thẳng như vậy. Anh đã nói với em từ rất lâu rồi, tôi không có ác ý, cho dù là đối với em hay con trai em."
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô sững sờ một lúc, sau đó quay người lại nhìn Dạ Lẫm Hàn bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Vậy anh Hàn có nhớ không? Tôi đã nói từ rất lâu về trước rằng tôi không muốn trở thành nạn nhân trong cuộc tranh đấu giữa anh và Dạ Mạc Thâm.
Nghe vậy, Dạ Lẫm Hàn khẽ cau mày, trong đôi mắt hiện lên sự bất lực.
“Tại sao em lại nghĩ về anh như vậy? Năm năm đã trôi qua. Nếu anh muốn tranh đấu với anh ta thì đã tranh khi còn ở nhà họ Dạ, làm sao có thể đợi đến bây giờ?”
“Vậy bây giờ anh rốt cuộc muốn cái gì?” Hàn Mộc Tử chế giễu: “Lần trước gặp nhau ở siêu thị tôi có thể tin là trùng hợp nhưng là lần này thì sao? Tôi trên đường đi làm đi ngang qua trường học liền nhìn thấy Đậu Nhỏ cho nên đặc biệt đưa nhóc con đến nơi này ăn bánh trái cây? Anh nghĩ rằng nó chỉ là một đứa trẻ, không có lòng phòng bị nên muốn mua chuộc con tôi sao?”
Thấy anh ta muốn lên tiếng, Hàn Mộc Tử ngắt lời: “Đừng vội giải thích gì cả. Có thể có sự trùng hợp nhưng không thể lặp đi lặp lại. Dù anh muốn tính kế lợi dụng tôi thì cũng nên khống chế cảm xúc, tự kìm nén lòng mình một chút. Mà không phải không kiên nhẫn như bây giờ, cứ tìm cách xuất hiện trước mặt tôi dưới nhiều hình thức khác nhau!”
Ánh mắt Dạ Lẫm Hàn lạnh dần, nhìn chăm chú vào cô.
“Vậy cậu ta thì sao?”
Một câu hỏi bất ngờ khiến Hàn Mộc Tử sững sờ.
“Cậu ta cũng đang tiếp cận em bằng nhiều cách khác nhau, sao em không nghĩ rằng cậu ta có ý đồ xấu. Trong khi đó tôi chỉ tình cờ gặp em vài lần, đúng lúc công ty ký hợp đồng hợp tác với em, tôi chỉ nhân cơ hội gặp em, sao lại thành tôi lợi dụng em rồi? Mộc Tử, em thật sự quá thiên vị!”
Hàn Mộc Tử: “..."
“Cũng là vì em còn yêu cậu ta.” Hàn Mộc Tử trợn tròn hai mắt: “Đừng nói nhảm”
Dạ Lẫm Hàn tiến lên một bước, hơi thở ấm áp trên người trở nên có chút uy hiếp: “Có phải là nói bậy bạ hay không em còn không dám thừa nhận sao? Bởi vì em vẫn thích cậu ta, cho nên bất kể cậu ta làm gì, có thân thiết với em đến đâu, em cũng chỉ cảm thấy như cậu ta dây dưa đến chết mà không phải tìm cách lợi dụng em như anh đúng không?”
“Tôi...”
“Anh đã nói rồi, anh sẽ không làm tổn thương em, huống chi lại làm tổn thương đứa trẻ như thế. Cho dù nó là con của Mạc Thâm, trong mắt anh, nó chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ”
“Anh. "
Dạ Lẫm Hàn tiến thêm một bước: “Cho dù anh muốn tiếp cận em cũng là bởi vì anh thích em.”
Lời tỏ tình đột ngột khiến Hàn Mộc Tử sững sờ ngay tại chỗ.
Thích... thích cô?
Năm năm trôi qua, anh ta vẫn...
“Năm đó em không nói lời nào liền bỏ đi. Có bao giờ em nghĩ đến tâm trạng của anh không? Cho dù hồi đó em không hề có chút tình cảm nào với anh nhưng chúng ta vẫn rất hợp nhau. Không phải anh em thì cũng là bạn bè, đúng không?”
Nhìn thấy cô lui về phía sau từng bước, Dạ Lẫm Hàn lại tiến thêm một bước, cả người thường ngày dịu dàng như ngọc lúc này lại trở nên mạnh mẽ vô cùng.
“Cậu ta có thể, anh thì không thể? Nếu thật sự so sánh, anh có gì không bằng cậu ta sao? Dù sao thì khi đó anh cũng không làm gì có lỗi với em.”
Hàn Mộc Tử bị Dạ Lẫm Hàn chất vấn đến nỗi nói không nên lời.
Cô đã nghĩ hàng ngàn lý do khiến anh tiếp cận mình, nhưng cô không ngờ đó là lý do này, lần này anh ta thậm chí còn trực tiếp thú nhận.
“Bởi vì thích em, muốn đến gần em, cho nên anh mới không ngần ngại dùng chút thủ đoạn. Chuyện đó cũng không quá đáng đúng không, Mộc Tử?"
Sau khi nói ra những suy nghĩ này, khuôn mặt của Dạ Lẫm Hàn mất đi vẻ ấm áp ban đầu, anh thờ ơ nhìn cô.
"Được rồi, thời gian em hẹn Đậu Nhỏ đã đến, đứa trẻ vẫn đang đợi em trên xe. Đừng để nó đợi lâu.”
Hàn Mộc Tử có chút giật mình, Dạ Lẫm Hàn như vậy làm sao lại có thể khiến cô cảm thấy có hơi buồn bực?
“Mau đi đi.” Dạ Lẫm Hàn nhẹ nhàng ôm vai cô, sau đó đẩy cô ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, vừa đi vừa nói: “Bây giờ Dạ Lẫm Hàn đã không phải là anh của em, cho nên anh và Mạc Thâm là cạnh tranh công bằng. Năm năm trước anh không có cơ hội, nhưng bây giờ tôi muốn chiến đấu cho chính mình. Trước khi em đồng ý ở cùng Mạc Thâm, anh cũng muốn cố gắng theo đuổi em. Vì vậy...đừng dùng những lý do khác để đẩy anh ra xa.
Hàn Mộc Tử để yên cho anh đẩy mình ra phía trước xe, sau đó anh ta còn tự mình mở cửa xe cho cô.
"Mẹ?”
Giọng nói của Đậu Nhỏ vang lên khiến Hàn Mộc Tử hoàn hồn. Cô quay đầu liếc nhìn Dạ Lẫm Hàn.
“Nhớ thắt dây an toàn và chú ý