*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Rơi vào gì?” Lãnh Nguyệt Nguyệt bối rối liếc nhìn Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan mỉm cười, nhún nhún vai: “Sau này cậu sẽ hiểu. Được rồi, bây giờ tớ phải đi báo cáo công tác với Mộc Tử, không nói chuyện với cậu nữa.”
Nói xong, Tiểu Nhan rời khỏi phòng nghỉ ngơi, để lại Lãnh Nguyệt Nguyệt đứng ở đó một mình, khó hiểu chống cằm.
Mình trúng tiếng sét ái tình của Vương An?
Lãnh Nguyệt Nguyệt cẩn thận suy nghĩ một lát, lại nghĩ tới biểu hiện đầy ẩn ý của Tiểu Nhan vừa rồi, cô đột nhiên tức giận nhảy dựng lên.
“Tiểu Nhan, đứng lại cho tớ. Người nào nói tớ thích vẻ ngoài của Vương An? Ai lại đi thích một người như anh ta hả? Cậu quay lại đây cho tớ!”
Lãnh Nguyệt Nguyệt chạy ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Nhan đã nhanh chóng đi vào văn phòng và đặt tài liệu trước mặt Hàn Mộc Tử.
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài và nhìn dáng vẻ lén lút của Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử mỉm cười: “Cậu với cô ấy ồn ào cái gì thế?”
“Có ồn ào gì đâu!” Tiểu Nhan nhún vai đầy ẩn ý: “Mặc kệ cô ấy đi, cậu xem bảng biểu báo cáo tớ đã làm đi. Đây là đơn đặt hàng của công ty sau khi thành lập, còn đây là chi tiêu và doanh số bán hàng.”
Hàn Mộc Tử nghe thế liền cầm tài liệu lên xem xét.
Trước kia, khi chỉ có cô và Tiểu Nhan đều là Tiểu Nhan xử lý những việc này cho cô. Bởi vì Tiểu Nhan từng làm ở phòng tài chính của tập đoàn nhà họ Dạ, cô ấy cũng rất nhạy cảm với những con số về tiền bạc nên sau khi thành lập công ty, Hàn Mộc Tử không phí tiền tuyển người khác mà để Tiểu Nhan lo liệu.
Công việc kế toán này là việc rất quan trọng.
Hàn Mộc Tử rất yên tâm khi Tiểu Nhan làm, cô chỉ đọc qua một lần liền cười nhẹ: “Cậu đã làm rất cẩn thận rồi, nếu không có vấn đề gì thì không cần cho tớ xem.”
“Cái này tớ nhất định phải đưa cho cậu xem.” Tiểu Nhan trừng mắt nhìn cô ấy, rồi ngồi xuống bên cạnh: “Cậu xem qua thấy không có vấn đề gì thì tớ mới yên tâm. Mặc dù chúng ta là bạn tốt nhưng trong công việc phải nên tính toán rõ ràng. À phải rồi, lúc nãy tớ đi ra ngoài có nghe Lãnh Nguyệt Nguyệt nói tổng giám đốc Dạ đã đi công tác.
Nghe thấy tên của Dạ Mạc Thâm, nụ cười trên mặt Hàn Mộc Tử có chút mờ đi.
Cô gật đầu.
“Vậy trong lòng cậu có cảm giác gì?” Tiểu Nhan nghiêng người nhìn cô ấy một cách nghiêm túc như thể muốn nhìn thấy điều gì đó từ khuôn mặt của cô ấy.
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy làm Hàn Mộc Tử có chút ngượng ngùng, cô ấy sờ sờ mũi.
“Lãnh Nguyệt Nguyệt có lẽ đã nhiều chuyện kể hết với cậu rồi, cậu cần gì phải giả bộ trước mặt tớ hả?”
“Hừ hừ.” Tiểu Nhan mạnh mẽ khịt mũi: “Tớ biết cậu sẽ không bỏ cuộc.”
Hàn Mộc Tử không trả lời chỉ cụp mắt xuống, cảm xúc trong mắt rất yếu ớt.
“Vậy thì sao? Ngay cả khi tớ không từ bỏ, nếu có thêm một cơ hội nữa, ai có thể đảm bảo rằng tớ sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự?”
“Tớ không quan tâm mình có lặp lại những sai lầm tương tự không, tớ chỉ biết nếu cứ bỏ lỡ như vậy...thì có thể là cả đời. Đời người có mấy lần năm năm đầu? Trừ phi tớ cả đời chỉ muốn sống một mình mới có thể không nhớ đến anh ấy.”
Không bao giờ nhớ đến anh ấy.
Cảm xúc trong mắt Hàn Mộc Tử trở nên chua xót.
Điều này là không thể.
Ngay cả khi anh ấy không xuất hiện trước mặt cô, bản thân cô cũng không nhịn được mờ lên mạng tìm kiếm tin tức về anh ấy, nhưng cô không chịu thừa nhận sau khi bị phát hiện.
Chưa kể ngày nào anh ấy cũng lắc lư trước mặt cô, làm những điều cảm động và những lời nói cảm động.
Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt trên bàn, đau lòng nói: “Nếu...tớ chấp nhận anh ấy, có phải hay không nói lên rằng...tớ rất hèn hạ?"
Tiểu Nhan nghe xong liền ngạc nhiên quay lại nhìn cô ấy.
"Mộc Tử, tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Hàn Mộc Tử lại mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp của cô là một màu rối rắm và bất định.
“Tớ chỉ là nghĩ như vậy, năm năm trước, anh ấy làm những việc đáng ghét như thế với tớ, bây giờ anh ấy chỉ ngoắc tay, tớ liền đồng ý ở chung. Có lẽ anh ấy sẽ nghĩ rằng...chỉ cần vẫy tay một cái thì tớ đã chạy tới, vẫy một cái liền đuổi tớ đi."
Tiểu Nhan nhất thời ngẩn ra.
“Không thể nào? Nhìn những gì anh Dạ làm với cậu, tớ không nghĩ anh ta là loại người này!”
"Tớ cũng không nghĩ anh ấy là loại người này, nhưng mà…có đôi khi trong lòng, tớ vẫn là không vượt qua được cửa ải như vậy."
Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng thở dài, cô ấy nằm dài ở trên bàn như cũ mệt mỏi lẩm bẩm một mình.
“Tớ đã đưa Đậu Nhỏ về rồi, có lẽ sẽ không đưa thằng bé đi nữa.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Ý cậu là….để hai cha con họ nhận nhau?”
Hàn Mộc Tử: "..."
Tiểu Nhan lo lắng nuốt nước bọt: “Tại sao? Lúc trước không phải là cậu cực lực phản đối sao? Còn nói có thể giấu diếm một thời gian thì giấu diếm, tại sao lại đột nhiên đổi ý?
“Mặc dù tớ là mẹ của Đậu Nhỏ nhưng tôi không có quyền lựa chọn thay cho thằng bé. Đậu Nhỏ rất trưởng thành, tuy còn nhỏ nhưng thằng bé đã có thể biết được điều gì là quan trọng. Tôi cứ tiếp tục gò bỏ thằng bé chính là làm hại nó”
Đây là tấm lòng của người mẹ.
Tiểu Nhan nhìn Hàn Mộc Tử đang nằm trên bàn với ánh mắt không có hồn, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với cô ấy, cô nghiêng người về phía trước và ôm lấy vai cô ấy: “Mộc Tử, đừng suy nghĩ nhiều, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên được không? Cậu đừng cố ý