Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 611: Khi nào thì mẹ đón con về




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe vậy, động tác của Hàn Mộc Tử dừng lại, sau đó không dám nhúc nhích nữa. "Hừm?" Dạ Mạc Thâm thấy cô không trả lời, lại hỏi một câu.

Hàn Mộc Tử có chút lúng túng cắn môi dưới, nói khẽ: "Chẳng qua là em cảm thấy, anh cũng tôi thế này không quá dễ chịu, tôi..."

Dạ Mạc Thâm nở nụ cười bất đắc dĩ: "Không muốn đi, cũng không muốn công? Chi bằng anh ôm em về nhé?"

"Cổng tiếp đi."

Cô vẫn không nên nghĩ nhiều, dù sao Dạ Mạc Thâm cũng có thể lực, đối với anh mà nói cõng mình một chút áp lực cũng không có, mặc kệ anh.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử liền không phản ứng lại anh nữa.

Sắc trời dần dần tối, thời điểm người đi đường lướt qua sẽ lơ đãng nhìn về phía bọn họ một chút, sau đó lộ ra ánh mắt hâm mộ đi qua.

Lúc đầu Hàn Mộc Tử còn có chút không quen, thế nhưng thời gian dần qua lại cảm thấy. Ánh mắt của người khác có liên quan gì đến cô đâu?

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử liền yên tâm thoải mái, dựa vào lưng của Dạ Mạc Thâm, tùy ý để anh cõng mình trở về.

Rất nhanh liền đến nhà, sau khi đến nhà, cũng không biết có phải là ảo giác của Hàn Mộc Tử hay không, cô cảm nhận được bước chân của Dạ Mạc Thâm giống như chậm hơn rất nhiều, mỗi một bước đều bước vô cùng chậm chạp.

Thời gian qua đi, bước chân hướng về phía trước, xung quanh dần dần yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng xào xạc của gió thổi lên lá cây, nương theo bước chân của Dạ Mạc Thâm.

Màn đêm dần buông xuống, mọi thứ xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng và tươi đẹp.

Hàn Mộc Tử chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của mình và Dạ Mạc Thâm, là kiểu rất rõ ràng. "Hôm nay em... Đột nhiên Dạ Mạc Thâm mở miệng, trong màn đêm giọng nam khàn khàn chậm rãi vang lên. "Cái gì?" Hàn Mộc Tử nghi hoặc hỏi một câu.

Đối phương im lặng hồi lâu rồi nói: "Không có gì."

Sau đó bốn phía lại khôi phục sự tĩnh lặng, Dạ Mạc Thâm cõng cô đến thang máy, lúc này mới thả cô xuống.

Sau khi đến tầng mười tám, Hàn Mộc Tử vô thức đi theo Dạ Mạc Thâm đến cửa, sau đó đứng một cách im lặng.

Một lúc sau, nghe được âm thanh Dạ Mạc Thâm nhập mật mã trên cửa, Hàn Mộc Tử mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn anh. "Anh, làm sao anh biết mật mã?"

Dạ Mạc Thâm nắm tay cô đi vào cửa, mặt không đổi sắc nói: "Nghe em ấn mấy lần thì biết."

Nhưng thật ra là anh vô ý nhìn thoáng qua một lần, đối với người đã gặp qua là không quên được như anh mà nói, một lần là đủ rồi! "Ram!"

Sau khi đóng cửa lại, Hàn Mộc Tử vẫn còn sửng sốt, đợi cô phản ứng kịp, cô mới tức giận nói: "Anh, lúc trước khi em nhập mật mã không phải anh đang quay đầu sao? Nghe em ấn mấy lần thì biết? Anh coi em là trẻ con lên ba đấy hå..."

Việc đầu tiên Dạ Mạc Thâm bước vào cửa là để túi xách trong tay xuống tủ bên cạnh, sau đó xoay người nắm lấy hai tay Hàn Mộc Tử, đè cô lên cánh cửa lạnh lẽo.

Đột nhiên bị kích động, Hàn Mộc Tử bị dọa đến sắc mặt thay đổi: "Anh làm gì vậy?"

Thân thể của Dạ Mạc Thâm hơi nghiêng về phía trước, giọng nói khàn khàn giống như tiếng đàn Cello đang được kéo chậm rãi. "Hôm nay em nói với chị gái, lý do chúng ta ly hôn, là do anh lãnh cảm?"

"Hả?"

Sắc mặt của cô thay đổi, trước đó còn đang lo lắng có phải chị gái đã sớm tiết lộ cho Dạ Mạc Thâm biết hay không, về sau trên đường trở về cô còn suy nghĩ, có thể chị gái chỉ đối với cô tương đối thoải mái, dù sao đây cũng là chủ đề giữa phụ nữ với nhau.

Thế nhưng không nghĩ tới, thế mà cô ấy cũng nói cho Dạ Mạc Thâm?

Có điều, cô nói mình ly hôn với Dạ Mạc Thâm là vì lãnh cảm khi nào?

Chẳng lẽ tất cả không phải là do mình chị gái phán đoán sao?

Nghĩ tới đây, đôi môi của Hàn Mộc Tử giật giật: "Lúc nào thì tôi... Ưm."

Chưa kịp nói đã bị bờ môi của Dạ Mạc Thâm chặn lại, Hàn Mộc Tử vô thức trừng to mắt, con ngươi rụt rụt, cánh tay tự giác phản kháng. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Dạ Mạc Thâm ấn chặt tay cô, thân thể hướng về phía trước đè xuống, hôn sâu hơn. Ngay khi Hàn Mộc Tử cảm thấy toàn bộ hô hấp của mình có thể bị đối phương cướp đi, Dạ Mạc Thâm lui ra trong phút chốc, tựa lên cái trán lạnh buốt của cô thở hổn hển nói: "Hai ngày nay anh không cho em ăn no hả? Cho nên em mới có sức lực nói hươu nói vượn như thế?"

Rốt cuộc Hàn Mộc Tử cũng có cơ hội hít thở, cô nhíu mày nói: "Tôi không có... "Hay là, em kháng nghị với anh? Anh không đủ nhiệt tình như lửa?"

Không chờ cô mở miệng lần nữa, những khớp xương rõ ràng trên ngón tay của Dạ Mạc Thâm đã nắm lấy cằm của cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh.

Lúc đầu Hàn Mộc Tử còn muốn phủ nhận, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt của anh, cô giống như thấy được đáy mắt của anh lóe lên những tia sáng khác thường.

Thế là cô liền nghĩ đến thời điểm còn ở siêu thị, chị gái nói với cô những lời kia.

Thời điểm em nhìn thấy người mình thích, đôi mắt sẽ phát sáng. Trước đó cô chưa từng chú ý tới, chỉ có một lần.

Chỉ có một lần, vào năm năm trước.

Cô hoảng hốt nhớ kỹ, trong mắt của anh có rất nhiều tia sáng.

Nhưng cũng chỉ là một hồi ức đã tan nát, căn bản là không chắp vá nổi.

Bây giờ, lại thấy chân thực. Bờ môi của Hàn Mộc Tử giật giật, phản xạ có điều kiện nói: "Tôi, tôi không nghĩ như vậy." "Không nghĩ như vậy?" Dạ Mạc Thâm nhíu mày, môi mỏng hơi nhếch lên: "Đó chính là những gì em muốn nghĩ."

Hàn Mộc Tử: "..."

Lỗ tại hơi nóng.

Dạ Mạc Thâm siết chặt mười ngón tay của cô, ánh mắt chìm xuống, giọng nói khàn khàn: "Đã như vậy, anh sẽ để em lĩnh hội một chút, thế nào là nhiệt tình như lửa."

Vừa dứt lời, anh trực tiếp cúi đầu, chặn môi cô, không cho cô cơ hội thở.

Tỉnh lại một lần nữa, Hàn Mộc Tử giống như cảm thấy vô vọng đối với cuộc sống.

Cô che kín chăn nằm trên giường lặng lẽ nghĩ, trước đó mình đã uống thuốc tránh thai, có hiệu

co-vo-danh-trao-611-0

co-vo-danh-trao-611-1

co-vo-danh-trao-611-2