*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lãnh cảm?
Từ ngữ đột nhiên xuất hiện này khiến Dạ Mạc Thâm sửng sốt, chị gái cho là anh bị nói trúng, cho nên vội vàng an ủi: "Cậu cũng đừng nản chỉ, chỉ cần cậu tích cực phối hợp trị liệu, rất nhanh là có thể khỏi hẳn thôi."
Mà giờ phút này Dạ Mạc Thâm đang dùng ánh mắt sâu xa nhìn Hàn Mộc Tử đang tìm đồ đứng cách đó không xa, khóe môi nhếch lên cười như không cười.
Anh lãnh cảm?
Ha ha, xem ra là anh chơi đùa với người phụ nữ này quá nhẹ nhàng, cho nên cô mới có sức lực vu khống mình trước mặt người khác. "Cậu có nghe tôi nói chuyện hay không vậy?" Chị gái lo lắng nhìn Dạ Mạc Thâm một chút, cô ấy còn đang lo lắng cho tình huống của anh.
Dạ Mạc Thâm nhìn cô ấy một chút, môi mỏng mấp máy, chủ mập nháy mắt nhìn anh: "Cậu, cái kia của cậu thật sự không được sao?"
Hai ánh mắt chất vấn đồng thời truyền đến, Dạ Mạc Thâm lập tức có chút nghiến răng nghiến lợi. "Tôi là một người đàn ông bình thường." Anh cắn răng nói một câu.
Chú mập lại nháy mắt một lần nữa: "Biết cậu là một người đàn ông bình thường rồi, trước kia bạn tôi bị lãnh cảm cũng nói như vậy, thế nhưng trong mắt người khác cậu không bình thường đâu."
Vợ của chú mập cũng phụ họa gật đầu: "Không sai, vẫn nên tích cực tiếp nhận trị liệu đi, được rồi, cậu ghi số điện thoại lại đi."
Gân xanh trên trán Dạ Mạc Thâm nhảy lên, giọng nói lạnh lùng nói: "Cảm ơn, không cần."
"Không cần khách sáo đâu, nào nào nào."
Chị gái thật sự buộc anh lấy di động ra, sau đó nhìn chằm chằm Dạ Mạc Thâm lưu dãy số vào, lúc này mới vui vẻ ra mặt:
"Cái này mới đúng, có bệnh thì phải chữa trị cho tốt, sớm ngày chữa khỏi mới ôm được người đẹp về."
"Yên tâm đi, tôi đã trao đổi Facebook với cô ấy, về sau sẽ thường xuyên nói tốt cho cậu."
Mặc dù xấu hổ, nhưng câu nói sau cùng khiến Dạ Mạc Thâm rất hưởng thụ: "Vậy thì làm phiền chị rồi."
"Không làm phiền không làm phiền"
Dạ Mạc Thâm cười nhạo một tiếng, sau đó mở rộng bước chân đi về phía Hàn Mộc Tử. Chú mập và vợ ngốc tại chỗ, có chút sững sờ nói: "Vợ ơi, chúng ta làm thế này không có vấn đề gì chứ?"
"Có vấn đề gì được, dù sao cũng là hàng xóm, phải tác hợp một chút."
Chú mập: "...Có thể người ta không quay về với nhau được đâu?"
"Anh thì biết cái gì, ánh mắt giữa hai người bọn họ em không nhìn ra chắc? Em là phụ nữ nên hiểu phụ nữ hơn anh nhiều."
"À à."
Hàn Mộc Tử vung tay lên muốn lấy đồ trên giá, bởi vì kệ có số tầng cao, hôm nay cô không đi giày cao gót nên có chút khó khăn khi lấy đồ trên giá.
Cô chỉ có thể phí sức nhón chân lên, nhưng vẫn không chạm tới, cuối cùng một bàn tay vươn tới, lấy món đồ mà cô muốn dễ như trở bàn tay đưa cho cô.
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, phát hiện là Dạ Mạc Thâm. "Muốn mua cái này?" Dạ Mạc Thâm hỏi một câu.
Hàn Mộc Tử chỉ có thể gật đầu: "Ừm."
Dạ Mạc Thâm nhìn cái đầu mượt mà của cô, ánh mắt hướng xuống còn có thể thấy được cái cổ trắng nõn, xuống chút nữa còn có thể nhìn thấy vết tích mà anh để lại.
Rõ ràng để lại nhiều dấu vết như vậy, thế mà cô lại nói... Nói là mình lãnh cảm?
Ha ha.
Trong lòng Dạ Mạc Thâm lạnh lùng cười một tiếng, bỗng nhiên hỏi một câu: "Vừa rồi em nói chuyện gì với chị gái kia vậy?" Nghe vậy, trái tim của Hàn Mộc Tử run lên, thời điểm cô đi tới liền thấy chị gái và Dạ Mạc Thâm đang thì thầm cái gì đó, thế nhưng cách hơi xa nên cô cũng không nghe thấy. Lại thêm cô cảm thấy sẽ rất xấu hổ khi nghe trộm bọn họ nói chuyện. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Nhưng bây giờ Dạ Mạc Thâm hỏi như vậy, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy chột dạ.
Dũng khí nhìn Dạ Mạc Thâm cô cũng không có, chỉ lắc đầu. "Không có, không nói chuyện gì cả." "A?" Môi mỏng của Dạ Mạc Thâm nhếch lên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, môi mỏng tựa lên môi của cô: "Không nói chuyện gì, tại sao em phải khẩn trương như vậy?"
Hơi nóng phả vào tai, Hàn Mộc Tử không nhịn được rùng mình một cái, lắp bắp nói: "Có sao?"
"Không có sao?" Dạ Mạc Thâm hỏi ngược lại một câu, sau đó thổi một hơi vào lỗ tại của cô.
Hàn Mộc Tử kinh hãi bịt lấy lỗ tại lùi lại, dùng sức trừng mắt với Dạ Mạc Thâm, vừa hay bắt gặp nụ cười trêu tức trên môi Dạ Mạc Thâm.
Cô lập tức cảm thấy, có thể chị gái đã tiết lộ nội dung cuộc nói chuyện phiếm cho Dạ Mạc Thâm, dù sao một người thẳng thắn như vậy làm sao có thể giấu được lời nói?
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử không khỏi có chút tuyệt vọng.
Sớm biết đã không chấp nhận cô ấy.
Cô cắn môi dưới của mình nói: "Không có!"
Sau đó quay người đi.
Một đoàn người đến quầy thu ngân tính tiền, Dạ Mạc Thâm đi sau lưng Hàn Mộc Tử, trong lòng tính toán sau này trở về làm sao trừng trị cô, mới không để cô cảm thấy mình lãnh cảm.
Sau khi quét xong đồ, Dạ Mạc Thâm lấy lại tinh thần, đưa tay lấy ví tiền của mình ra, đang định đưa thẻ trong tay ra, một tấm thẻ ngân hàng cũng đồng thời được đưa tới.
Hàn Mộc Tử bên này còn đang lật miệng túi của mình, chuẩn bị lấy tiền lẻ.
Ai biết bên kia lại có hai tấm thẻ đưa qua, cô sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu.
Dạ Mạc Thâm ngẩng đầu nhìn người đưa tấm thẻ kia, sau khi thấy rõ người đó, bỗng nhiên con ngươi co rụt lại.
Người đưa thẻ ngân hàng kia,
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất