Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 514: Tôi không phải bảo mẫu của anh




Thế nhưng đã đến trước mặt của cô, anh vẫn là ác liệt như vậy... Rõ ràng bây giờ là anh lại năn nỉ cô đến, thế mà anh vẫn bá đạo như vậy.

Lời anh vừa nói ra lại hèn mọn thế này. Hoàn toàn không giống bản thân anh.

Bởi vì cô sao?

Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, trong lòng cô như có một đám lửa đang cháy, cuối cùng đối mắt cô run lên rồi vươn hai tay tính ôm Dạ Mạc Thâm.

Sau mười phút

Hai người cùng nhau trở lại phòng bệnh. Trong phòng bệnh ấm áp, Hàn Mộc Tử đưa Dạ Mạc Thâm đến trước giường. Sau đó cô định xoay người muốn đi rót nước, kết quả vừa xoay người thì tay đã bị Dạ Mạc Thâm níu lại: "Em đi đâu đó?"

Trong giọng nói của anh có một chút sốt ruột, anh nhíu lông mày nhìn cô chăm chăm.

Hàn Mộc Tử đành phải nhìn anh: "Tay anh lạnh lắm, tôi đi rót cho anh cốc nước." "Em không về chứ?" Dường như anh không tin cô nên mới hỏi thêm một câu.

Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Không về."

Anh đã như vậy rồi, nếu cô đi thì chẳng phải anh sẽ lại ra cửa hứng gió lạnh à?

Đương nhiên đây là Hàn Mộc Tử nói thầm trong lòng, cô không nói ra lời. "Anh mau buông tay." Hàn Mộc Tử đẩy tay anh ra, thế nhưng làm sao Dạ Mạc Thâm cũng không chịu buông ra, Hàn Mộc Tử chỉ có thể tức giận nói: "Không buông tay đúng không? Vậy anh đứng lên đi sang rót nước với tôi."

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm mới nhếch miệng buông móng vuốt ra khỏi người cô.

Sau khi có được tự do, cuối cùng Hàn Mộc Tử có thể đi rót nước cho anh, cô rót một ly nước nhiệt độ vừa phải đưa cho Dạ Mạc Thâm: "Anh mau uống đi, anh ở bên ngoài mấy tiếng, hơn nữa bên ngoài lạnh còn như vậy. Cơ thể anh bị thương, anh không biết vào trong chờ à."

Dạ Mạc Thâm nhận cái ly uống hết mấy ngụm nước, sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt kia nóng rực giống như sợ một giây sau cô sẽ biến mất.

Hàn Mộc Tử bị anh nhìn đến có chút không được tự nhiên, cô quay mặt chỗ khác nói: "Uống nước của anh đi."

Anh lại cúi đầu uống nước, Hàn Mộc Tử quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm đầu Dạ Mạc Thâm nói: "Sau này không cho phép anh dùng khổ nhục kế này lừa gạt tôi, rõ ràng tôi đã nói với anh là tôi không rảnh đến đây, hiện giờ anh nên tự mình ăn đi. Đâu phải anh không có người thân, anh là Tổng giám đốc Tập đoàn nhà họ Dạ, anh muốn ăn gì mà không CÓ?" "Nhưng anh chỉ muốn em." Dạ Mạc Thâm ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn cô một cái nói.

Hàn Mộc Tử: "..." "Tôi không phải bảo mẫu của anh, tôi không thể mỗi ngày đều đưa cơm cho anh." Cô nghiêm mặt nói: "Anh hiểu chưa? Tôi không phải bảo mẫu riêng của anh, trước đó tôi đưa cơm cho anh là bởi vì tôi muốn chăm sóc anh, nhưng... Tôi không thể làm như thế mỗi ngày, tôi còn có công việc của mình." "Anh biết." Dạ Mạc Thâm gật đầu, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Thật ra bản thân em đến là được, em không cần mang cơm theo." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Hàn Mộc Tử: "Vậy cũng không được, tôi đâu rảnh rỗi như vậy." "Vậy anh đến tìm em." Dạ Mạc Thâm gặp chiêu phá chiêu rất nhanh.

Hàn Mộc Tử bị anh nói đến có chút im lặng, con mắt chớp chớp, cô đành phải mở miệng nói: "Vậy cũng không được." "Tại sao?" Anh nhìn cô chằm chằm hỏi rất vô tội.

Hàn Mộc Tử cũng theo dõi anh, cô rất muốn hỏi năm đó anh đã làm gì anh có biết không? Tại sao bây giờ anh có thể ngây thơ chọc tức cô như vậy?

Nhưng những lời này không chờ cô nói ra, sắc mặt Dạ Mạc Thâm ở trước mặt đột nhiên biến thành xám trắng, sau đó anh tự tay ôm vị trí dạ dày đau đớn rên lên một tiếng. "Anh sao vậy?" Hàn Mộc Tử thay đổi sắc mặt, cô tranh thủ thời gian đi đến chỗ Dạ Mạc Thậm.

Dạ Mạc Thâm đưa tay ôm vị trí dạ dày của mình, trên trán có mồ hôi lạnh không ngừng xuất hiện lập tức bị đau bụng như dao quấy, ngay cả nói chuyện anh cũng không nói Anên lời. "Không sao." Dạ Mạc Thầm ráng chống đỡ đau đớn trả lời Hàn Mộc Tử một câu.

Chỉ là anh thế này thì làm sao lại không sao được? Hàn Mộc Tử nhìn vị trí tay anh đang ôm, bỗng nhiên cô nghĩ tới gì đó mới hỏi: "Có phải đến bây giờ anh còn chưa ăn cơm tối không?"

Mặc dù sắc mặt rất khó nhìn, nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn gật đầu.

Hàn Mộc Tử: " Anh đúng thật là một tên ngốc."

Vì đợi cô, đến bây giờ cũng chưa ăn tối, đây không phải kẻ ngu thì là gì?

Vì đợi cô, ngay cả bản thân anh cũng không để ý sao?

Nhưng ngay cả axit anh cũng có thể nhào lên cản thay mình, chớ nói chi là bữa cơm này.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử cũng không nói gì nữa, cô muốn đưa tay xoa vị trí giúp anh mới nói: "Anh lấy tay ra."

Thấy cô muốn giúp mình, Dạ Mạc Thâm nghe lời mà đưa tay ra chỗ khác. Sau đó bàn tay ấm áp của Hàn Mộc Tử đặt lên vị trí dạ dày của anh, thay anh xoa nhè nhẹ.

Khoảng cách của hai người lúc này rất gần, hô hấp giao hòa vào nhau. Dạ Mạc Thâm nhìn bộ dáng hiện tại của Hàn Mộc Tử rất nghiêm túc, môi mỏng tái nhợt của anh chậm rãi cong lên một nụ cười yếu ớt. "Thật tốt." Anh cảm thán một câu.

Hàn Mộc Tử ngước mắt, cô không rõ nhìn anh một cái, cô phát hiện khỏe môi của anh ngậm một nụ cười cưng chiều thì không khỏi nhíu mày lại: "Anh làm sao vậy? Đã đau thành như vậy mà anh còn nói thật tốt à?" "Ừm." Mặc dù sắc mặt tái nhợt, thế nhưng hiện tại Dạ Mạc Thâm lại không có chút đau đớn, anh thỏa mãn gật đầu.

Hàn Mộc Tử: "..."

Cô biết đại khái tại sao anh nói như vậy, thật không thể nghi ngờ anh là một kẻ ngu chính hiệu.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử không còn để ý đến anh.

Chờ đến lúc anh hòa hoãn lại, Hàn Mộc Tử mới lấy điện thoại di động ra đặt thức ăn bên ngoài. "Hiện tại đã quá muộn, tôi về nấu cơm sẽ không kịp, cho nên tôi trực tiếp gọi cháo cho anh rồi." Bởi vì tiệm ăn khuya rất nhiều, nhưng tiệm cháo lại không có nhiều, Hàn Mộc Tử chọn tới chọn lui, cuối cùng tìm được một nhà hàng vừa mắt. Cô đặt một phần cháo, sau đó lại chọn mấy món ăn sáng, nhìn người bản nhận đơn mới tự mình gọi điện thoại cho người bán để bảo họ nấu cháo loãng, nấu món ăn đừng bỏ quá nhiều dầu. Sau khi người bán chấp nhận, Hàn Mộc Tử mới yên lòng cất điện thoại di động.

Giằng co một đêm, Hàn Mộc Tử cũng mệt mỏi, cô ngồi xuống ghế dựa, tay cô vô thức bưng ly nước bên cạnh lên uống mấy ngụm.

Khi cô ngẩng đầu mới phát hiện ánh mắt nóng rực của Dạ Mạc Thâm đang nhìn cô chăm chăm.

Rõ ràng anh bị bệnh, nhưng bộ dáng lại như ma đói.

Hàn Mộc Tử không nhịn được cắn răng nói với anh: "Anh nhìn vậy? Quay lại nghỉ ngơi đi, lát nữa cháo sẽ được đưa tới."

Môi mỏng của Dạ Mạc Thâm nở một nụ cười thản nhiên, đáy mắt đen cũng đầy sự cưng chiều: "Em có biết hay không, em đang uống ly nước của anh đó?"

Động tác trên tay dừng lại, Hàn Mộc Tử cúi đầu nhìn về cái ly trong tay mới dần dần kịp phản ứng.

Hình như là thế...

Lyy nước này là vừa rồi cô đã rót nước cho anh uống, bởi vì anh đột nhiên đau bụng, cho nên Hàn Mộc Tử mới tiện thể cầm lấy bỏ sang một bên. Bây giờ cô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì đã tiện tay cầm lên uống.

Không nghĩ tới lại là cái ly anh đã uống, hơn nữa còn bị Dạ Mạc Thâm bắt gặp.

Hàn Mộc Tử lập tức có chút không bình tĩnh nổi, cô đặt cái ly lên bàn lạnh lùng nói: "Ai nói cái ly này là của anh? Rõ ràng là tự tôi rót nước, vả lại tôi vừa thay nước rồi." "Hả, lúc nào?" Dạ Mạc Thâm vẫn ung dung liếc nhìn cô. Hàn Mộc Tử cười như không cười nói: "Lúc tôi gọi điện thoại."