*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông kia vốn không hề yêu cô.
Nếu trái tim của anh không trên người mình rồi, vậy cớ... sao cô còn đau khổ vì anh mà làm một số tổn chuyện thương của người khác?
"Em có hối hận không?" Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ sau lưng, Hàn Mộc Tử quay đầu lại đã nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đứng ở sau lưng mình.
Cô cười nhạt: "Hối hận chuyện gì?"
Sắc mặt Dạ Mạc Thâm bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, không lâu sau đó anh mới nói: "Ý của anh là anh không muốn buông tha cho cô ta."
"Tôi biết." Hàn Mộc Tử gật đầu: "Nhưng mẹ của cô ta và dì của anh đều hi vọng anh có thể mở ra một con đường."
"Vậy còn em thì sao?" Dạ Mạc Thâm đột nhiên vòng vo chủ đề, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô như cũ: "Em hi vọng anh thế nào? Em cũng hi vọng anh mở ra một con đường cho cô ta sao?"
Hàn Mộc Tử: "..."
Tại sao người này có thể kéo vấn đề trên người mình, cô yên lặng nhìn anh một hồi mới nói: "Đáp án của tôi không phải anh đã biết từ lâu rồi sao?"
Nghe thế thì môi mỏng của Dạ Mạc Thâm không nhịn được cong lên, sau đó anh đưa tay, đầu ngón tay rơi vào hai má của cô, nhẹ nhàng vén tóc mai của cô ra sau tai.
"Làm sao bây giờ? Biết rất rõ không thể bỏ qua cho cô ta, thế nhưng cô vợ của anh lại quá lương thiện, vậy cũng chỉ đành phải tha cho cô ta lần này thôi."
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô lùi về sau một bước tránh để Dạ Mạc Thâm tiếp tục đụng vào.
Sợi tóc mới còn trong tay đã biến mất không thấy gì nữa, tâm trạng của Dạ Mạc Thâm có một loại cảm giác mất mác và buồn vô cớ.
Anh dừng một chút, bàn tay nâng ở giữa không trung cả buổi cũng không thu lại.
Hàn Mộc Tử suy nghĩ rồi đứng sau lưng của anh hỏi: "Vết thương của anh sao rồi? Ra ngoài lâu như vậy, có thể chịu đựng được không?"
Nghe vậy thì Dạ Mạc Thâm mới chậm rãi buông tay xuống, anh cũng không vội mà trả lời Hàn Mộc Tử, mà là xoay người dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô.
"Em quan tâm anh à?"
Cô nhắm lại mắt hít sâu một hơi, sau đó gật đầu.
"Coi như vậy đi, dù sao anh cũng là người bệnh."
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm có chút buồn rầu: "Vậy anh có thể đòi hỏi thêm một chút không?"
"Gì chứ?"
"Hiện tại lưng anh đang rất đau."
"?"
"Để anh dựa vào một chút."
Vừa dứt lời là bóng dáng cao lớn của ai đó đã rất vô sỉ nhích lại gần tựa đầu vào vai Hàn Mộc Tử, mặc dù sức lực không lớn, nhưng trọng lượng này vẫn khiến thân thể gầy gò của Hàn Mộc Tử lui hai bước mới đứng vững.
"Anh!" Hàn Mộc Tử có chút tức giận nhìn người đàn ông đang dựa vào vai mình, thế nhưng cô đành phải phải nghiêng người. Năm năm này anh thật sự đã khác hơn so với trước kia, hiện tại anh có da mặt thật dày, vả lại không còn chút liêm sỉ nào.
Nghĩ tới đây thì Hàn Mộc Tử nhắc nhở: "Bây giờ đang ở ngoài đường, lỡ như bị phóng viên chụp được...
"Vậy thì thế nào, em chính là người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm này. Dù sao người trên mạng đều biết, coi như bị chụp được, vậy em thừa nhận là được rồi."
Hàn Mộc Tử: "..."
Được rồi, nể mặt anh đang là người bệnh nên cô không tính toán với anh. Khoảng chừng mười mấy phút sau, mẹ Lâm lại xuất hiện trước mặt Hàn Mộc Tử, bà ta vô cùng xấu hổ nhìn cô nói: "Thật sự quá ngượng ngùng rồi cô Hàn, lúc đầu tôi nghĩ đứa nhỏ này chịu khổ trong đó nhất định sẽ ăn năn, không nghĩ tới nó lại ăn nói ác độc với cô như vậy. Thật sự là do người làm mẹ như tôi sai, cho nên tôi dự định tự mình xin lỗi cô. Vừa rồi tôi đã dạy dỗ nó, với lại cô Hàn đã nói rõ ràng mọi chuyện, bây giờ Thanh Thanh đã hối lỗi, nó cảm thấy rất ngượng ngùng. Vì thế nó muốn giải thích với cô, hi vọng cô Hàn có thể cho nó thêm một cơ hội."
Sắc mặt Hàn Mộc Tử nhàn nhạt, trên mặt cô cũng không có biểu lộ gì.
Ngược lại Tống An ở bên cạnh lại nhắc nhở một câu: "Cô ấy có thể chờ ở đây đến bây giờ, nói rõ là đã mềm lòng. Đi vào đi, nhìn xem thái độ lần này của Lâm Thanh Thanh thế nào?"
Bờ môi Hàn Mộc Tử giật giật, cuối cùng cô nhẹ gật đầu, sau đó đi vào.
Lần gặp gỡ này, Lâm Thanh Thanh bình tĩnh hơn trước đó rất nhiều. Ánh mắt của cô ta sâu kín, mặc dù không có ý thù hận nhưng vẫn rất không cam tâm.
Nhìn thấy đám người bước vào, cô ta vuốt một tóc của mình, thấp giọng nhìn Hàn Mộc Tử nói yêu cầu: "Tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?"
Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, sau đó nhẹ gật đầu.
"Có thể "
"Không được." Dạ Mạc Thâm lập tức bác bỏ ý nghĩ của cô, bàn tay to ghìm chặt vòng eo thon của cô nói: "Em không thể ở riêng một mình với cô ta."
Người phụ nữ kia có thể làm ra chuyện tạt axit, nếu như không có người khác ở đây, lỡ như cô ta lại muốn làm tổn hại Hàn Mộc Tử thì làm sao bây giờ. Nghe nói vậy, trong mắt Lâm Thanh Thanh lóe lên đau đớn: "Anh không tin em như vậy sao? Hiện tại em đã ăn năn rồi, em chỉ muốn nói mấy câu với cô ta mà thôi, huống hồ... Em ở đây lâu như vậy, trên người làm gì còn sức? Sao em làm cô ta bị thương được?"
Bên cạnh còn có trông nhân viên coi, cô ta cũng không thể làm gì được, Hàn Mộc Tử suy nghĩ rồi quay người nói với Dạ Mạc Thâm: "Mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện với cô ta."
"Mộc Tử!" Dạ Mạc Thâm không vui nhíu mày: "Em không muốn sống nữa à?"
"Muốn." Hàn Mộc Tử nhếch môi đỏ, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm Dạ Mạc Thâm nói: "Tôi còn coi trọng mạng sống của mình hơn anh."
Bây giờ cô không phải là một người. Cô là một người mẹ, cô phải giữ lại mạng của mình để bảo vệ Đậu Nhỏ thật tốt.
Cho nên cô tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm.
"Nghe lời cô ấy đi." Tống An kịp thời lên tiếng.
Dạ Mạc Thâm nhếch môi mỏng, ánh mắt sắc bén của anh rơi vào trên mặt Lâm Thanh Thanh. Ánh mắt này bén nhọn như dao, Lâm Thanh Thanh bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, cô ta chỉ có thể rủ tầm mắt xuống không dám nhìn Dạ Mạc Thâm nữa.
Cô ta thật sự đã hối hận.