Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 464




Đúng là hả lòng ha da

Vào ban đêm, một tiêu đề ghi “Triệu Như Ý? Đó là ai?" đã nhanh chóng trở thành chủ đề được mọi người chú ý và tìm kiếm nhiều nhất.

Sau khi bấm vào là có thể thấy trong video, tổng giám đốc Hàn Thanh của tập đoàn nhà họ Hàn đang đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt lạnh lùng hỏi một câu: " Triệu Như Ý? Đó là ai?"

Quần chúng hóng hớt lập tức chạy tới chế giễu, nói rằng Triệu Như Ý tự biên tự diễn, thậm chí vọng tưởng được gả vào nhà giàu có quyền thế, cũng không nhìn xem bản thân mình là loại người nào, có đủ tư cách hay không.

Sau khi nhìn thấy tiêu đề này, Tiểu Nhan đang mặc áo choàng tắm lập tức không thèm quan tâm đến việc thay quần áo mà cầm điện thoại di động chạy đến phòng của Hàn Mộc Tử, sau đó kéo tay cô muốn chia sẻ tin tức mới hóng được. "Mộc Tử, lời nói của cậu có tác dụng nhanh thật đấy, một câu này của anh cậu đủ để giải quyết mọi chuyện, hiện tại toàn bộ mọi người biết chuyện đều đang cười nhạo Triệu Như Ý đó." Tiểu Nhan che miệng cười lấy cười để: "Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh gương mặt đắc ý lúc nào cũng vênh váo của cô ta trở nên méo mó vì tức giận, lòng mình vui sướng đến mức không kìm chế được." "Được rồi, cái này có gì đâu mà vui mừng đến vậy?" "Đương nhiên là phải vui mừng rồi, không phải cô ta muốn diễn trò sao? Hiện tại bị người khác vạch trần, mình sẽ chống mắt lên xem về sau cô ta còn muốn diễn như thế nào. Đúng là loại người không biết xấu hổ, dám mượn tên tuổi của người khác để tăng độ nổi tiếng. Hừ! Mau xem bình luận của cư dân mạng đi."

Hàn Mộc Tử liếc mắt nhìn lướt qua, hầu hết đều là những bình luận chỉ trích với lời lẽ không tốt.

Những cư dân mạng trước đây hâm mộ Triệu Như Ý hiện nay lại đang công kích cô ta.

Nói cô ta không biết xấu hổ, không biết cảm thấy thẹn, ngực bự nhưng lại không có não, đuổi cút ra khỏi làng giải trí. “Mọi người hãy gọi tôi là nhà tiên tri duy nhất. Tôi đã nói với mọi người từ lâu rồi, từ trước tới nay tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Hàn chưa bao giờ đến gần phụ nữ, tất cả mọi người đều biết đến bây giờ anh ta vẫn còn độc thân, chắc chắn tầm mắt của anh ta rất cao, làm sao có thể coi trọng cái loại phụ nữ ngực bự nhưng lại không có não như Triệu Như Ý? Nếu nói là Lâm Tinh Hỏa thì độ tin tưởng còn có thể cao hơn một chút. Nhưng người lúc trước chúc phúc và hâm mộ cô ta thật sự quá nực cười, chắc hẳn không ngờ rằng thật ra mọi chuyện đều do Triệu Như Ý bịa đặt, mượn tên tuổi của Hàn Thanh để tăng nhiệt độ đúng không? Triệu Như Ý cho rằng bình thường người ta bề bộn nhiều việc sẽ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này sao? Hiện tại bị vả mặt có thấy sưng không?” “Không ai cảm thấy Hàn Thanh không có phong độ sao? Cho dù không biết Triệu Như Ý nhưng một người đàn ông thì nên đối xử với phụ nữ lịch sự chút chứ, cứ nói thẳng không phải hoặc là không nói lời nào chẳng phải xong sao, lại còn cố tình hỏi Triệu Như Ý là ai như vậy? Độ nổi tiếng của Triệu Như Ý c cao thế kia, nói không biết vậy chẳng lẽ anh ta mù sao?” “Bạn bình luận ở trên đến để làm trò cười cho mọi người sao? Cũng không xem lại thân phận của Hàn Thanh ở thành phố Sài Gòn như thế nào, người ta đường đường là ông chủ lớn trong ngành kinh doanh mà phải để ý đến một ngôi sao nho nhỏ trong giới giải trí sao? Hơn nữa còn là loại ngôi sao nữ ngực bự nhưng lại không có não như Triệu Như Ý?" “Mình thích bình luận của bạn trên rồi đó. Bạn ở phía trên nữa chắc chắn là người hâm mộ không não của Triệu Như Ý!” “Tôi đến để cười vào mặt con chó điên bình luận ngu ngốc ở trên.” “Lúc trước người hâm mộ của ai đó điên cuồng khoe khoang, hiện tại cái mặt dày của mấy người bị rách chưa? Mau cút về bụng mẹ lấy trí thông minh đi lũ thất bại của tạo hóa!”

Nhìn đến đây, Hàn Mộc Tử đã thu hồi ảnh mắt: "Được rồi, chuyện này coi như kết thúc ở đây, cậu cũng được xả cơn giận, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi." "Hừ, quả thật mình được xả hết giận. Hàn Thanh nói không biết cô ta, vậy có nghĩa là anh ấy không tặng váy cho cô ta, cũng có nghĩa là váy cô ta mặc hôm đó là hàng nhái, về sau cô ta sẽ bị rất nhiều nhãn hàng nổi tiếng từ chối để cô ta quảng cáo sản phẩm cho họ." "A, hài lòng rồi, mình trở về phòng mình ngủ đây."

Chờ tới khi Tiểu Nhan không còn ở trong phòng, nụ cười trên mặt của Hàn Mộc Tử lập tức biến mất. Cô cầm một quyển truyện, tựa vào thành giường ngẩn người.

Những câu chuyện trước đây cô rất thích đọc, nhưng bây giờ cô lại không vào đầu được chữ nào, trong đầu cô cứ luôn nghĩ về những lời nói của Dạ Mạc Thâm. "Mẹ"

Khi hồn cô đang vắt ngược cành cây thì hai bàn tay nhỏ đột nhiên xuất hiện, vỗ nhẹ lên mặt của cô.

Hàn Mộc Tử giật mình, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Đậu nhỏ dí sát vào mặt cô, nhóc con đang nửa quỳ ở trên giường, giơ tay nhẹ nhàng xoa hai má của cô: "Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì vậy? Đậu Nhỏ gọi mẹ mấy lần rồi." "Đậu Nhỏ đấy à?" Hàn Mộc Tử nhìn bé con với ánh mắt xin lỗi: "Ngại quá, vừa rồi mẹ đang suy nghĩ một vài chuyện, con gọi mẹ lâu lắm sao?" "Vâng ạ!" Đậu Nhỏ ngây thơ gật đầu: "Con gọi mẹ ba bốn lần đó, nhưng mẹ đều không để ý tới con. Có phải mẹ có tâm sự trong lòng không a? Muốn nói cho Đậu Nhỏ hay không, Đậu Nhỏ có thể giúp mẹ chia sẻ đó."

Tâm sự? Chia sẻ? Hàn Mộc Tử nhìn nhóc con ngay trước mắt mình, nhịn không được ôm đứa bé nho nhỏ vào trong lòng, sau đó nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, vừa rồi mẹ chỉ đang suy nghĩ mấy chuyện trong công việc cho nên mới không để ý mà thôi. Đậu Nhỏ, trước đây con đã nói với mẹ rằng con muốn người cực kỳ lợi hại đó làm cha của con, đúng không?"

Đậu Nhỏ chớp chớp mắt: "Không thể ạ?"

Hàn Mộc Tử cười: "Mẹ chỉ muốn hỏi một chút, vì sao bắt buộc phải là người đó? Có rất nhiều người lợi hại hơn người đó, hơn nữa... Mẹ còn có thể tìm cho con một người tốt hơn."

Nghe thấy vậy, Đậu Nhỏ nhắn mũi, nói với giọng điệu không vừa lòng: "Nhưng Đậu Nhỏ cảm thấy người đó rất lợi hại nha."

Hàn Mộc Tử cảm thấy ý niệm trong đầu của đứa nhỏ này rất mạnh, nghĩ muốn khuyên nhủ nhóc con, nhưng khi nghĩ một hồi lại cảm thấy ngày đó nhóc con chưa hề nhìn thấy người ở trên lầu là ai, nhóc con chỉ nghe nói đối phương là một nhân vật lớn, nhưng ngay cả mặt mũi cũng chưa từng nhìn thấy.

Nếu đã như vậy, có phải cô có thể gạt nhóc con này hay không? . Được copy tại || TrumTr uyen.co m ||

Cho dù cô tìm người khác Đậu nhỏ cũng sẽ không biết?

Nhưng không được, cô là một người mẹ, sao có thể lừa dối con mình như thế này?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử mỉm cười, chỉ có thể giải thích: "Nhưng mẹ lại không muốn ở cùng một chỗ với anh ta, cũng không hy vọng anh ta trở thành cha của con." "Ở cùng sao?" Đậu Nhỏ bối rối ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Hàn Mộc Tử: "Mẹ không thích người kia sao?" "Ừ." Hàn Mộc Tử gật đầu: "Không thích."

Đậu Nhỏ nhăn mũi, suy nghĩ hồi lâu mới ôm lấy cổ của Hàn Mộc Tử, vô cùng thân thiết cọ đầu vào hai má của cô: "Vậy thì thôi ạ, nếu mẹ không thích, Đậu Nhỏ cũng sẽ không cần người đó làm cha nữa."

Nghe đến câu này, không hiểu sao hốc mắt của Hàn Mộc Tử bỗng nhiên nóng lên.

Vốn cô còn tưởng rằng nhóc con sẽ kiên trì, nhưng cô không ngờ rằng nhóc con lại hiểu chuyện và chấp nhận điều này nhanh đến thế. Hơn nữa khi nói những lời này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con tràn đầy sự đau lòng làm Hàn Mộc Tử cảm động đến mức không kìm được nước mắt.

Cô không dám để cho nhóc con nhìn thấy nước mắt của mình, chỉ có thể vươn tay ôm đứa nhỏ vào trong lòng, khóe mắt ẩm ướt nói với bé con. "Đậu nhỏ của mẹ ngoan quá, trưởng thành rồi, trở thành một bạn nhỏ hiểu chuyện biết giúp mẹ rồi."

Chỉ cần Đậu Nhỏ nguyện ý, cô có thể tìm những người khác. Về phần Dạ Mạc Thâm bên kia, cô nhất định phải nghĩ biện pháp ly hôn với anh.

Năm năm trước anh muốn ly hôn, không cho cô gặp anh, càng đừng nói đến việc nghe lời, tin lời của cô.

Đã vậy thì năm năm sau, đương nhiên cô sẽ không tự rước lấy nhục, ở bên anh một lần nữa.

Hai người bọn họ bắt buộc phải ly hôn.

Cô sẽ không để Dạ Mạc Thâm trở thành cha của Đậu Nhỏ, cô cũng sẽ tìm một người cha mới tốt hơn cho Đậu Nhỏ, tìm một người đàn ông biết yêu gia đình và có trách nhiệm. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử nhắm hai mắt lại, ôm Đậu Nhỏ chặt hơn. "Mẹ, chúng ta đi ngủ thôi." Đậu Nhỏ đột nhiên đẩy cô ra, Hàn Mộc Tử có chút bối rối lập tức quay mặt sang chỗ khác bởi vì trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng Đậu Nhỏ không nhìn cô, mà là tự mình trèo lên ghế để tắt đèn bàn.

Trong phòng chìm vào bóng tối, Hàn Mộc Tử sửng sốt một lúc mới vươn tay khẽ lau hai hàng nước mắt trên mặt rồi mỉm cười: "Được, chúng ta đi ngủ thôi, Đậu Nhỏ ngủ ngon."

Đậu Nhỏ chạy lại gần cô, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, đôi môi mềm của nhóc con hôn lên đúng vệt nước mắt chưa khô trên mặt cô: "Mẹ ngủ ngon."