Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 460




Chúng ta vẫn là vợ chồng "Cậu Dạ là khách hàng, cho nên địa điểm gặp mặt lần này là do cậu Dạ của chúng tôi quyết định." Tiêu Túc không nóng không lạnh đáp một câu.

Hàn Mộc Tử suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn không đáp lời.

Đúng vậy, anh là khách hàng, ý kiến của anh là quan trọng nhất, vậy cứ đến địa điểm anh chọn sẵn đi. Hàn Mộc Tử không biết Dạ Mạc Thâm đặt chỗ ở đâu, cũng không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian cho chuyến đi lần này, vì vậy cô lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tiểu Nhan, nói rằng nếu đến lúc tan tầm mà cô vẫn chưa trở về thì Tiểu Nhan cứ đến đón Đậu Nhỏ về nhà trước, không cần chờ cô.

Sau khi gửi xong tin nhắn, Hàn Mộc Tử mới yên tâm nhét điện thoại di động vào túi xách, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vốn dĩ chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, không ngờ cô lại thật sự ngủ luôn. Chờ đến khi cô tỉnh dậy thì xe đã dừng lại, bốn phía xung quanh rất yên tĩnh, Tiêu Túc đã không còn ở trong xe.

Hàn Mộc Tử nhìn bốn phía xung quanh một hồi, mới phát hiện đây là một nhà hàng cách bờ biển không xa.

Bên trong nhà ăn, từ phía xa cũng có thể nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Là Dạ Mạc Thâm.

Hàn Mộc Tử vươn tay dụi hai mắt của mình, sửa sang lại quần áo trên người một lát, sau đó mới đứng dậy, đẩy cửa xe, đi về phía Dạ Mạc Thâm.

Đã đến bước này, lúc này cô cũng không nhất thiết phải làm kiêu.

Cô đi thẳng đến chỗ của Dạ Mạc Thâm, ngồi xuống vị trí trước mặt anh. "Đến rồi à?"

Dạ Mạc Thâm đã nhận ra từ lúc cô xuống xe, tuy nhiên cô lại dùng thái độ lạnh nhạt đi đến trước mặt anh ngồi xuống, cô càng lạnh nhạt, trong lòng anh càng thấp thỏm.

Bởi vì đây là lần đầu tiên Hàn Mộc Tử chủ động hẹn anh ra ngoài.

Nhân viên phục vụ đi tới: "Xin hỏi ngài chọn đồ uống nào?"

Hàn Mộc Tử mỉm cười: "Cho tôi một cốc cà phê, cảm ơn."

Cô mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói có chút ủ "Vâng, xin chờ một lát " rũ.

Nhân viên phục vụ rời đi, Hàn Mộc Tử cũng thuận tiện đánh giá các trang trí của nhà hàng của bọn họ. Nhà hàng lấy màu xanh lam làm gam màu chủ đạo, thật ra màu sắc này phù hợp với phong cảnh bãi biển nơi đây, hỗ trợ làm nổi bật lẫn nhau.

Cả hai bên đều im lặng, đợi tới khi cà phê được nhân viên phục vụ đưa lên, Hàn Mộc Tử nói lời cảm ơn, sau đó lấy thìa khuấy cốc cà phê. "Anh Dạ."

Cô khách khí gọi anh một câu.

Dạ Mạc Thâm lập tức không hờn giận địa túc nổi lên mi: "Nếu em đến để bàn chuyện công việc, vậy em có thể gọi anh là “anh Dạ”, nhưng trong khoảng thời gian tiếp theo đừng nói về chuyện riêng giữa chúng ta nữa. Nếu em tới đây để nói chuyện riêng, vậy... gọi tên của anh đi."

Anh thật sự không chịu nổi cách gọi “anh Dạ" khách sáo và xa lạ phát ra từ miệng của người phụ nữ này.

Nghe thấy vậy, bàn tay đang khuấy cà phê của Hàn Mộc Tử dừng một lát, sau đó cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua người ngồi đối diện, lúc này mới nói: "Được, hôm nay chúng ta sẽ không bàn chuyện công việc, nói chuyện riêng đi."

Tâm mắt của Dạ Mạc Thâm tập trung vào cô: "Vậy gọi thử một tiếng xem."

Hàn Mộc Tử: "..." "Anh muốn làm tôi khó xử sao?" "Em cảm thấy anh đang làm khó dễ em sao?" Dạ Mạc Thâm nhướn mày: "Anh làm khó dễ em lúc nào?"

Hàn Mộc Tử ngơ ngác nhìn anh, lúc sau cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Anh làm tôi khó xử cái gì? Anh còn hỏi lại tôi nữa, anh làm tôi khó xử cái gì chẳng lẽ trong lòng anh không rõ ràng sao?" "Nói ra xem." Dạ Mạc Thâm gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, dáng vẻ thản nhiên như thể thật sự không biết.

Thái độ này của anh làm Hàn Mộc Tử tức giận, cô hít sâu một hơi, sau đó mới bắt đầu lên án hành vi của Dạ Mạc Thâm. "Bỗng dưng chạy đến công ty của tôi đặt hàng, không ngừng xuất hiện ở trước mặt tôi, đưa ra các loại yêu cầu không chính đáng với tôi, những điều này chẳng lẽ không phải là làm khó dễ sao?" Nói tới đây, Hàn Mộc Tử còn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dạ Mạc Thâm.

Ánh mắt ấy giống như muốn nói, anh không làm khó dễ tôi thì trong lòng anh không thoải mái hay sao? Dạ Mạc Thâm nhíu mày.

Hàn Mộc Tử tiếp tục nói: "Trong buổi họp báo, chuyện đấy rõ ràng không liên quan gì đến anh, lúc đó tôi có thể tự mình đi ra ngoài, vì sao anh cứ khăng khăng muốn bế tôi lên chứ. Làm hại tôi bị lộ mặt trước phóng viên truyền thông, tạo thành ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của tôi, điều này chẳng lẽ không tính là làm khó tôi sao?"

Nghe thấy vậy, Dạ Mạc Thâm mím môi suy tư một chút, sau đó hỏi: "Ngày đó không phải em tránh ở trong lòng của anh sao? Phóng viên truyền thông đâu chụp được mặt của em."

Hàn Mộc Tử: "..." "Tôi muốn chấm dứt hợp đồng, nhưng anh lại không đồng ý. Từ lúc anh xuất hiện ở trước mặt tôi, anh cứ luôn làm khó dễ tôi. Hôm nay tôi hẹn anh ra ngoài là để nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với anh, mong anh giơ cao đánh khẽ buông tha cho tôi. Tôi đã sớm quên hết chuyện của năm năm trước, không cần biết hiện giờ anh chưa lập gia đình hay là đã kết hôn, vấn đề này không hề liên quan gì đến tôi. Nếu anh thật sự bằng lòng muốn hợp tác làm việc với tôi, vậy tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tác phẩm thiết kế. Nhưng nếu anh có tâm tư khác, tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định này đi."

Cho dù muốn nối lại tình cũ, hay là muốn làm cô bẽ mặt.

Hàn Mộc Tử đều không muốn.

Tuy rằng lời nói của Tiểu Nhan đã chạm đến đáy lòng cô, nhưng đối với Hàn Mộc Tử mà nói, lựa chọn của cô càng nghiêng về phương hướng bảo vệ chính mình.

Sau khi cô và Dạ Mạc Thâm trở lại bên nhau, biết đâu cô lại bị anh vô tình đẩy ra giống như năm năm trước thì sao?

Loại cảm giác khi đó xuất hiện trong cuộc sống của cô một lần là quá đủ rồi.

Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt âm trầm và lạnh lùng: "Em hẹn anh ra đây là để vội vàng nói những lời này với anh? Sốt ruột muốn rời khỏi anh đến vậy sao?"

Nghe một loạt câu hỏi của anh, Hàn Mộc Tử gần như bị Dạ Mạc Thâm làm bật ra nụ cười mỉa mai. "Dạ Mạc Thâm!" Cô nhìn anh, gắn từng tiếng nói: "Năm đó là ai ném hợp đồng tới trước mặt tôi, bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt anh nữa? Là ai nói tôi không được phép bước một bước vào công ty hay biệt thự của anh? Anh thật sự coi người khác đều là đồ ngốc sao? Sau khi bị anh bỏ rơi và đẩy ra tàn nhẫn, còn muốn bám víu lấy anh như đỉa sao? Vậy thật ngại quá, có lẽ tôi làm anh thất vọng rồi."

Những lời này giống như bản tố cáo bằng máu.

Tuy rằng lời nói của cô nghe có vẻ rất kích động, nhưng biểu cảm và ánh mắt của cô, bao gồm cả cảm xúc của cô lại bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

Không hề mất khống chế cảm xúc giống với tưởng tượng của anh.

Người phụ nữa này thật sự thay đổi rồi.

Có lẽ là bởi vì ảnh hưởng của hành động năm đó của anh sao? Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm hơi mím môi, một lát sau mới thấp giọng nói: "Việc này, anh có thể giải thích với em, em có nguyện ý nghe không?" "Không." Hàn Mộc Tử lắc đầu, sau đó thản nhiên cười: "Sau khi tên sát nhân phạm tội giết người, tôi không hề muốn biết anh ta đã trải qua những gì và lý do vì sao anh ta giết người. Chuyện giữa tôi và anh cũng vậy, mắc phải sai lầm là mắc phải sai lầm, tôi không thèm quan tâm vì sao lúc trước anh lại nói với tôi những lời đó, tôi chỉ biết anh đã nhẫn tâm đẩy tôi đi, hành động này của anh mới là quan trọng nhất."

Nghe đến đó, Dạ Mạc Thâm tự giễu cười: "Xem ra cho dù bây giờ anh nói gì thì em cũng không tin. . Cập nhật truyện nhanh tại { T R Ù M T R U Y Ệ N . c o m }

Câu chuyện đã nói đến vấn đề này, Hàn Mộc Tử gật đầu: "Đúng, hôm nay tôi đã nói xong tất cả những gì tôi cần nói, bây giờ chỉ cần xem quyết định của anh Dạ thôi. Gió ở nơi này rất lớn, tôi cảm thấy có chút lạnh, ở đây lâu không tốt, cho nên tôi đi về trước đây."

Nói xong, Hàn Mộc Tử đứng dậy, cầm túi xách đi ra ngoài.

Dạ Mạc Thâm nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt sâu thẳm đến mức không nhìn thấy đáy. "Đáng tiếc cho dù em có nói gì thì em vẫn là vợ của Dạ Mạc Thâm anh."

Nghe thấy vậy, bước chân của Hàn Mộc Tử dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Dạ Mạc Thâm: "Có ý gì?" "Em không biết sao? Trên luật pháp, chúng ta vẫn là vợ chồng.