Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1731




Chương 1731:

 

Ai cũng biết chỉ có cô bé không biết, thật ngốc nghếch.

 

“Được rồi, hôm nay hai người trở về đi”

 

Trên đường trở về, Đường Viên Viên ngẩng đầu nhìn Uất Trì Diệc Thù.

 

“Anh”

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

“Mẹ của anh Sở Phong bị bệnh, tại sao lại chỉ có một mình anh ấy trông nom dì ấy?”

 

Nghe vậy, Uất Trì Diệc Thù dừng lại một lúc, đột nhiên anh không biết giải thích với cô thế nào, hoàn cảnh gia đình Chung Sở Phong rất phức tạp, ba anh ta… Ở bên ngoài thì nuôi tình nhân, thậm chí còn cùng với tình nhân tạo nên một gia đình hoàn chỉnh, nhưng ông ta lại không đồng ý ly hôn với mẹ Chung Sở Phong.

 

Vậy nên đã nhiều năm trôi qua rồi mà ba của Chung Sở Phong không về nhà, cho dù muốn thỉnh thoảng muốn về thăm một lần thì người kia cũng không cho ông ta trở về.

 

Hơn nữa, ba của Chung Sở Phong vẫn nghe lời người kia hơn.

 

Mà những lời này nếu đem nói với Đường Viên Viên…

 

Nghĩ vậy, Uất Trì Diệc Thù dửng dưng nói: “Có thể những người khác bận công việc, hoặc có thể giống như chúng ta vậy đến thăm một lát rồi đi. Dù sao vừa rồi, em cũng nhìn thấy rồi đấy, cơ thể dì còn yếu, ở lại quá lâu cũng không tốt”

 

“Hình như là đúng là thế” Đường Viên Viên gật đầu, một lúc sau, cô như nghĩ ra điều gì đó: “Nhưng nếu chỉ có một mình Sở Phong trông nom dì thì không phải anh Sở Phong sẽ rất mệt sao? Em nhìn thấy đôi mắt anh ấy xuất hiện rất nhiều tia máu.”

 

Có thể nhìn ra được cô gái nhỏ đang rất đau lòng, tuy rằng đây chỉ là một cảm xúc rất bình thường nhưng Uất Trì Diệc Thù vẫn cảm thấy trong lòng có một chút khó chịu không thể giải thích được.

 

Anh cảm thấy cảm xúc của chính mình lúc này là vô cùng ích kỷ, cho nên chỉ có thể nói: “Vậy về sau anh cùng em đi thăm dì”

 

“Thật không? Anh thật tốt!”

 

Uất Trì Diệc Thù vươn tay xoa xoa đầu cô: “Đi thôi, hôm nay cứ về trước đã. Sau khi trở về thì đi nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai chúng ta cứ đúng thời gian cũ gặp lại.”

 

“Vâng ạ”

 

Trong phòng bệnh, sau khi Chung Sở Phong tiễn hai người trở về, vốn dĩ anh ta muốn rót một cốc nước, nhưng đột nhiên giọng nói của mẹ Chung vang lên.

 

“Thắng nhóc ngốc nghếch, mẹ đã tạo cơ hội cho con mà con lại đi đẩy người ta ra?”

 

Âm thanh đột ngột khiến Chung Sở Phong giật mình, anh ta quay đầu nhìn người trên giường: “Mẹ, mẹ còn chưa ngủ sao?”

 

Mẹ Chung vẫy tay ra hiệu cho Chung Sở Phong đỡ bà ngồi dậy.

 

Chung Sở Phong không có hành động gì, chỉ thở dài: “Mẹ vẫn là nên nằm thì hơn. Ngồi chẳng được bao lâu lại phải nằm dù sao thì mẹ cũng mới phẫu thuật xong thôi.”

 

Nghe thấy, mẹ Chung oán trách liếc nhìn anh ta một cái: “Chỉ là một ca tiểu phẫu thôi, đừng có làm quá lên như thế? Con yên tâm, tuổi thọ của mẹ còn dài, không chết được đâu”

 

Nói đến đây, mẹ Chung dừng lại, rồi nói: “Còn chưa thấy con giành lại được tài sản của nhà họ Chung, mẹ không thể tùy tiện chết được”

 

Nghe thấy hai từ tài sản, ánh mắt Chung Sở Phong lóe lên tia bất lực.

 

Mẹ anh ta luôn hy vọng anh ta sẽ tranh được tài sản, không muốn để ả tình nhân kia đạt được. Bà ấy chỉ có duy nhất một đứa con trai là Chung Sở Phong nên chỉ có thể đặt hết hy vọng vào anh.

 

Nghĩ đến đây, Chung Sở Phong không nhịn được mà nói: “Lúc đầu mẹ sinh con ra sao không nghĩ sẽ sinh thêm một đứa em trai hoặc em gái?”

 

“Sao cơ?”

 

“Nếu như vậy, con cũng không cần đi phải tranh giành tài sản, chuyện này có thể giao cho anh hoặc em gái con là được.”

 

“Thằng nhóc ngốc nghếch, con nói bậy bạ gì vậy hả? Mẹ cũng chỉ có một mình con là con, vậy mà con lại nói với mẹ con không muốn tranh giành tài sản? Mẹ nói cho con hay, chuyện ba con đã làm khiến mẹ rất tức giận rồi, nếu con còn không đoạt tài sản trở về, để cho con tình nhân kia lấy được thì dù mẹ có chết cũng không thể nào nhắm mắt được”