Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1725




Chương 1725:

 

Những lời này không có gì đáng ngờ, Đường Viên Viên đỏ mặt không tiếp lời.

 

Trên đường trở về, Đường Viên Viên phát hiện ra ngày hôm qua nhiều thứ bên đường đã bị ngập nước, hơn nữa đường đi cũng không sạch sẽ, nhân viên dọn dẹp của Thành phố ai cũng đều đi ủng, tất bật làm công tác vệ sinh.

 

Thấy vậy, Đường Viên Viên nghĩ đến cảnh đêm qua, Uất Trì Diệc Thù vừa ôm mình vừa lội nước, lúc đó vì xấu hổ mà cô quên mất hỏi một chuyện.

 

“Đúng rồi anh, chân anh không ngứa sao?”

 

“Hửm?”

 

“Tối hôm qua trời mưa to, bẩn lắm. Nếu ngứa thì phải đi khám đấy, em nghe nói chân mà ngâm nước mưa thì dễ bị lở loét lắm nên anh cẩn thận một chút.”

 

Cô bé vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào chân anh.

 

Uất Trì Diệc Thù lấy một tay xoa đầu cô: “Đừng lo lắng, em nghĩ anh em là người thế nào chứ, anh không yếu đuối như vậy đâu”

 

“Dù sao nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định anh sẽ đi khám bác sĩ, anh sẽ không để Viên Viên phải lo lắng đâu”

 

“Vâng ạ”

 

Xe chạy thẳng đến nhà họ Đường. Mà vợ chồng họ Đường sau khi nghe được suy nghĩ của Uất Trì Diệc Thù, liền nhanh chóng lên xe trở về nhà.

 

Lúc ở trên xe, ba Đường có chút thất vọng.

 

“Vốn dĩ còn tưởng rằng có thể kết thân làm thông gia nữa đấy, nhưng không ngờ thẳng nhóc Diệc Thù này lại từ chối. Bà nói xem nếu những lời nói chân thành đó là cậu ta thật tâm nghĩ cho con gái chúng ta, hay là đang mượn chuyện để trốn tránh?”

 

Nghe thấy vậy Bà Đường trừng mắt hung hăng nhìn ông Đường.

 

“Cái gì mà mượn chuyện để trốn tránh? Tại sao ông lại không có lòng tin với con gái chúng ta gì hết vậy? Viên Viên nhà chúng ta vừa xinh đẹp vuừa đáng yêu như vậy, ai mà không thích? Hơn nữa, cũng nhiều năm như vậy rồi, ông còn chưa hiểu tính cách của Diệc Thù thế nào sao? Nếu không thích thì thằng bé sẽ thẳng thừng từ chối, hà cớ gì mà phải nói ra những lời như vậy, người ta chân thành như thế nhưng sau lưng lại bị ông nhận xét vô trách nhiệm, ông có tin tôi sẽ đánh chết ông không.”

 

Bà Đường vẫn cứng rắn, mạnh mẽ như ngày nào, ông Đường vừa né tránh vừa bĩu môi nói: “Bà tức giận cái gì? Tôi không phải đều là vì nghĩ cho con gái chúng ta sao? Tôi sợ con bé thiệt thòi, sợ con bé tìm phải một người không tốt.”

 

“Phì phì phì, cả ngày chỉ nói mấy điều không đâu, còn dám nói là vì muốn tốt cho con gái, ông im miệng lại cho tôi. Đứa trẻ Diệc Thù này, chúng ta cũng xem như đã theo dõi nó lớn lên từ nhỏ, nếu thằng bé đã nói ra như vậy thì có nghĩa thằng bé, theo tôi thấy là thăng bé chưa chắc chắn hẳn. Hơn nữa. Viên Viên cũng vừa mới qua lễ trưởng thành, tôi cảm thấy những gì ấy nói là đúng, có quan tâm, lo lắng cũng tốt hơn là không lo lắng gì. Mặc dù tôi rất thích đứa trẻ Diệc Thù này, nếu như cậu ấy có thể là con rể của chúng ta thì chắc chản sẽ là chuyện tốt nhưng nếu Viên Viên thực sự đúng như những gì cậu ấy nói, con bé vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc của chính mình, về sau nghĩ thông rồi có khi lại không muốn cùng cậu ấy ở bên nhau, vậy nên tôi vẫn là lấy hạnh phúc của con gái lên đầu”

 

“Đây là đương nhiên. Quan trọng nhất vẫn là Viên Viên được vui vẻ và hạnh phúc. Dù gì chúng ta cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái.”

 

“Trở về thôi, nhanh chóng trở về, con bé Viên Viên đã ở ngoài điên cuồng cả một đêm rồi, lúc về nhất định sẽ nhớ chúng ta”

 

Tuy nói là vậy nhưng ông Đường vẫn không khỏi thở dài: “Nếu có thể kết thân thì vẫn là tốt nhất, vẹn cả đôi đường. Ở Bắc Thành này, có lẽ sẽ không thể nào tìm được chàng trai thứ hai ưu tú, tài giỏi hơn Uất Trì Diệc Thù.”

 

Bà Đường cũng thở dài: “Đúng vậy, đúng là rất ưu tú, dù ở bất kỳ phương diện nào cũng chưa bao giờ làm cho nhà họ Dạ lo lắng, đứa nhỏ này rất thông minh”

 

“À mà vợ à, bà nói nếu như về sau Viên Viên nhà chúng ta cùng cậu ấy thành đô ậy thì đứa trẻ ngốc, đơn thuần Viên Viên nhà chúng ta sẽ không bị cậu ta tính kế chứ?”

 

Bà Đường: “Tính kế ai thì cũng không thể tính kế vợ mình chứ? Ông dám tính kế vợ mình sao?”

 

Ông Đường: “..”

 

Uất Trì Diệc Thù đưa Đường Viên Viên trở về nhà họ Đường, đúng lúc ông Đường và bà Đường vừa từ bên ngoài trở về, Đường Viên Viên vừa xuống xe đã gặp mặt bọn họ.

 

“Ba, mẹ, mới sáng sớm mà hai người đã đi đâu vậy?”

 

Vợ chồng nhà họ Đường quét mắt nhìn Uất Trì Diệc Thù, cả hai bên đều hiểu ngầm sẽ không đề cập tới chuyện vừa rồi nữa, bà Đường tiến lên ôm lấy Đường Viên Viên.

 

“Ra ngoài bàn chút việc. Tối hôm qua đột nhiên trời mưa lớn, con không bị ướt chứ?”

 

Đường Viên Viên lắc đầu: “Không ạ, lúc trời mưa to thì con và anh đang ăn cơm bên trong nhà hàng, phải đợi rất lâu đó”

 

“Vậy thì tốt, nếu bây giờ cơ thể nhỏ bé này của con bị ngâm nước mưa thì không chừng thì thể nào cũng bị cảm cúm, phát sốt gì đó.”

 

Nói xong, Bà Đường nhìn Uất Trì Diệc Thù: ” Diệc Thù vất vả cho cháu rồi, hôm qua con bénày đã gây ra cho con không ít phiền toái?”