Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1572




Chương 1572: Buồn bực

Khi hỏi vấn đề này với Mạnh Khả Phi, Mạnh Khả Phi.hết sức kinh ngạc.

“Cậu, sao cậu đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này?”

Đường Viên Viên nằm nhoài trên mặt bàn, vẻ mặt có chút lười biếng: “Khả Phi, cậu có biết không, mau nói cho tớ biết đi.”

“Tớ, tớ không biết. Làm sao tớ biết được chuyện này?” Gương mặt Mạnh Khả Phi đỏ bừng, lắc đầu phủ nhận.

Nhưng mà, Mạnh Khả Phi vẫn cảm thấy tò mò: “Tại sao cậu đột nhiên lại hỏi vấn đề này, chẳng nhẽ cậu có người thích rồi sao?”

Đường Viên Viên kể cho Mạnh Khả Phi nghe về những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua.

Mạnh Khả Phi nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Có một chị gái rất xinh đẹp đang theo đuổi anh trai của cậu?”

“Anh Sở Phong nói cho tớ biết, anh ấy nói chị gái xinh đẹp kia thích anh trai tớ, muốn làm chị dâu tương lai của tớ”

“Vậy, vậy anh trai cậu nói như thế nào?” Khi Mạnh Khả Phi hỏi câu này, vẻ mặt vô cùng chột dạ, giống như kẻ trộm vậy.

“Anh trai tớ… Đường Viên Viên nhớ lại tình cảnh lúc đó, vẻ mặt có chút mờ mịt: Lúc ấy cô đang năm trên lưng của anh trai, cho nên hoàn toàn không nhìn thấy biểu hiện của anh ấy.

Thấy gương mặt cô tỏ vẻ nghỉ hoặc, Mạnh Khả Phi liền hiểu ra, Đường Viên Viên không hiểu tình cảm là như thế nào, cho nên cô đành phải chỉ dẫn.

“Cậu đừng suy nghĩ nữa, tớ trực tiếp hỏi cậu, anh trai cậu thừa nhận chị ta là chị dâu của cậu sao?”

Nghe vậy, Đường Viên Viên lắc đầu: “Không thừa nhận: Anh trai cậu đấ không thừa nhận, vậy cậu có thể yên tâm rồi. Anh trai cậu đối với chị kia đa phần là không có ý gì cả”

Cùng lúc đó, trong lòng Mạnh Khả Phi cũng nhẹ nhàng thở ra, có trời mới biết khi cô nghe thấy Đường Viên Viên nói những điều này, trái tim cô như bị treo lên.

“Nhưng mà, anh trai tớ cũng không phủ nhận”

Đường Viên Viên hồi tưởng lại tình huống lúc đó.

Anh trai chỉ bảo anh Sở Phong không được nói bậy bạ nữa, nhưng cũng không nói với cô chuyện này không phải là sự thật. Còn chị gái kia trông rất xinh đẹp lại dịu dàng.

Anh trai cô… hẳn sẽ thích chứ?

“Viên Viên, không phủ nhận thì không có nghĩa là thừa nhận nha: Nhưng nếu không thừa nhận, rất có khả năng không phải là sự thật. Anh trai cậu thương cậu như thế, sẽ không tìm bạn gái sớm như vậy đâu.” – 34 Mạnh Khả Phi vỗ vỗ vào tay của Đường Viên Viên, nhẹ giọng an ủi cô: “Cho nên cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Thế nhưng dù anh trai có thương Viên Viên như thế nào đi chăng nữa, anh ấy sớm muộn gì cũng phải tìm bạn gái” Đường Viên Viên ghé sát trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Mạnh Khả Phi: “Có phải không?” “Ừm.’ Điều này Mạnh Khả Phi cũng không giấu giếm cô, nhẹ gật đầu, sau đó giải thích: “Anh trai cậu cũng không còn nhỏ tuổi nữa, tìm bạn gái cũng là chuyện rất bình thường.

Nhiều nữ sinh trong trường của chúng ta thật ra đều đã tìm bạn trai rồi, cậu biết không?”

“Thật sao?” Đường Viên Viên có chút kinh ngạc, ánh mắt tinh khiết như lưu ly: “Không phải không:được phép yêu sớm hay sao? Việc học rất quan trọng, mẹ nói yêu đương sẽ làm ảnh hưởng đến việc học”

Mạnh Khả Phi nghẹn ngào nhìn Đường Viên Viên, nói: ‘”Cậu bảo cậu không yêu đương gì, nhưng cũng không thấy thành tích học tập của cậu khá lên vậy?” “Đúng nha.” Nhắc đến chuyện này, Đường Viên Viên lập tức cảm thấy có chút xấu hổ. Mặc dù cô không có yêu đương, thế nhưng mỗi ngày ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ, việc học hành của cô đã bị bỏ bê rất nhiêu. May mắn là anh trai cô thông minh, thường chuyên bổ túc cho cô trước khi vào kì thi. Thế nhưng cho dù như vậy đi chăng nữa, Đường Viên Viên vẫn không có trí nhớ tốt để học.

Đại khái là bởi vì có quan hệ của Uất Trì Diệc Thù, cô luôn cảm thấy không sợ bất cứ điều gì.

“Được rồi, cậu không cần phải suy nghĩ quá nhiều”

Mặc dù Mạnh Khả Phi nói với Đường Viên Viên rằng không nên suy nghĩ quá nhiều, cô đã đồng ý. Nhưng vào bạn đêm lúc đi ngủ, Đường Viên Viên lại mơ thấy một giấc mơ.

Cô mơ thấy anh trai cùng chị gái xinh đẹp kia ở cùng với nhau. Chị gái xinh đẹp thật sự trở thành chị dâu của cô, hai người đứng cùng với nhau không chỉ về chiêu cao hay nhan sắc, đêu vô cùng xứng đôi.

Dù nhìn thế nào đi nữa, vẫn cảm thấy rất đẹp.

Thế nhưng, khi Đường Viên Viên tỉnh lại, cô cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Cô yên lặng nằm ở đó rất lâu rất lâu, cho đến khi Mạnh Khả Phi từ trên giường đi xuống, chuẩn bị đánh răng rửa mặt.

“Khả Phi, chào buổi sáng.’ Đường Viên Viên không nghĩ nhiều, trực tiếp chào hỏi Mạnh Khả Phi.

Mạnh Khả Phi không ngờ Đường Viên Viên hôm nay dậy sớm như vậy, hơi kinh ngạc đi tới nhìn cô: “Viên Viên, sao hôm nay cậu dậy sớm thế?

Vừa mới dứt lời, Mạnh Khả Phi nhìn thấy khóe mắt của Đường Viên Viên tràn đầy nước mắt, lấy làm hoảng hốt.

“Viên Viên, sao cậu lại khóc?”

Ah?

Đường Viên Viên bị cô hỏi như vậy, chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc: “Tớ khóc ư?”

Tại sao cô lại không phát hiện ra?

Mạnh Khả Phi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chưa bao giờ cô nhìn thấy Đường Viên Viên trong bộ dạng như thế này, cho nên vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu đừng khóc mà, có chuyện gì cứ nói với tớ.”

Thật ra, bản thân Đường Viên Viên cũng ngẩn ra, bởi vì cô hoàn toàn không có cảm giác gì.

Chẳng qua là chỉ cảm thấy tâm tình dường như có chút buồn bực, nằm ở đó hồi tưởng về cảnh tượng trong giấc mơ, thấy Mạnh Khả Phi tỉnh dậy, liền chủ động chào hỏi với cô mà thôi.

Ai mà biết cô đang khóc?

Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên đưa tay sờ lên khóe mắt, phát hiện đúng là có dính nước mắt.

Đây là chuyện gì vậy?

“Viên Viên?”

Mạnh Khả Phi đỡ cô dậy, lo lắng nhìn cô: “Rốt cuộc là làm sao thế?”

Đường Viên Viên và Mạnh Khả Phi đã ở chung với nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ đề phòng với cô, cho nên khi cô hỏi, Đường Viên Viên liền trực tiếp nói cho Mạnh Khả Phi nghe về cảnh tượng †rong mơ và cả cảm xúc vừa nãy của bản thân.

Vốn dĩ Mạnh Khả Phi còn rất lo lắng cho cô, sau khi nghe cô miêu tả xong, trâm mặc một lúc mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu không hi vọng anh trai cậu sẽ tìm bạn gái phải không?”

“Không có đâu Khả Phi.” Đường Viên Viên lắc đâu: “Tớ không có nghĩ như vậy, rõ ràng tớ thấy hai người bọn họ rất xứng đôi.”

“Thế nhưng cậu lại khóc:’ Mạnh Khả Phi nhẹ nhàng nói tiếp, nhưng tâm trạng của cô lại trở nên nặng nề, nhìn ánh mắt của Đường Viên Viên không giống như lúc trước chỉ có sự lo lắng, mà còn có một tia cảm xúc phức tạp khác.

“Khả Phi, tớ cũng không biết tại sao mình lại khóc, có phải tớ sợ khi anh trai tớ có bạn gái rồi sẽ không thương Viên Viên nữa?”

“Ừm, cũng có thể là như vậy: Mạnh Khả Phi chỉ có thể tạm thời trấn an cô: “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều nữa. Giấc mơ và hiện thực tương phản với nhau, cậu mơ thấy hai người bọn họ ở bên nhau, điều đó chứng tỏ ở hiện thực bọn họ là không thể: “Vậy sao?” Đường Viên Viên gục đầu, ôm lấy hai chân của mình, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, không nói thêm lời nào nữa.

“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Cậu đã dậy rồi thì hãy đi đánh răng rửa mặt sớm, hôm nay cùng tớ đến thư viện nha.

“Ừm” Đường Viên Viên thấy cũng ổn, cho nên đồng ý với cô.

Đến buổi chiều, Chung Sở Phong đột nhiên tới đây, Đường Viên Viên trông thấy cậu cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì nếu anh Sở Phong tới, chắc chăn anh trai của cô cũng tới.

Thế nhưng Đường Viên Viên †ìm kiếm phía sau lưng cậu rất lâu, cũng không thấy bóng dáng của Uất Trì Diệc Thù, vì vậy có chút thất vọng, hỏi: “Anh Sở Phong, anh trai của em không đến đây sao?” Nghe vậy, Chung Sở Phong lập tức tổn thương: “Em gái Viên, em cũng làm tổn thương trái tim của anh Sở Phong rồi đấy. Trong mắt em chỉ có anh trai của em thôi sao?”