Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1522




Chương 1522: Cứ như nói chuyện như vậy

Lương Nha Hòa vô cùng tức giận.

Buổi chiều bà thông gia đến nói Tiểu Bạch có chút kỳ lạ, hai người nói chuyện một chút thì biết Tiểu Bạch có ý định rời đi thì Lương Nha Hòa hoảng hốt.

Sau đó, cả buổi chiều, bà và Đỗ Tiêu Vũ cùng thảo luận cách giải quyết.

Cuối cùng hai người nghĩ ra một cách, chính là dùng đứa trẻ khiến cho Giang Tiểu Bạch không nỡ rời đi.

Lúc ấy, Đỗ Tiểu Vũ nói trước: “Gần đây Tiểu Bạch không muốn ôm đứa bé. Tôi đoán con bé sợ ôm nhiều quá lại có nhiều tình cảm rồi không nỡ rời đi”

Nghe thấy vậy, Lương Nha Hòa lập tức quyết định: “Đúng thế, dù sao cũng là con bé mang nặng chín tháng mười ngày. Con bé nhất định nghĩ như thế.

Vậy chúng ta tương kế tựu kế, khiến cho con bé ở cùng đứa trẻ nhiều hơn”

“Làm thế nào cho con bé ở cùng?

Tính tình của con bé này quá quật cường, tôi chỉ sợ sau này nó càng thêm chống cự”

“Không cần phải nói”

“Không cần phải nói? Vậy phải làm sao đây?”

Thế là đến buổi tối, Tiêu Túc vừa về đã bị kéo vào phòng tìm cách, sau đó cả ba ngồi ở bên trong chờ đợi.

Không biết chờ bao lâu, sau một thời gian khá dài, Lương Nha Hòa và Đỗ Tiêu Vũ cũng bình tĩnh lại.

Nhưng Tiêu Túc lại đứng ngồi không yên.

Bởi vì cậu ta căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, cảm giác mơ hồ này càng khiến cho cậu ta sợ hãi hoảng hết.

Lúc này, nghe thấy Lương Nha Hòa mắng mình, cậu ta chỉ có thể chủ động hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là đã có chuyện vậy?

Sao phải làm như thế?”

“Con còn không biết xấu hổ mà hỏi sao? Con đã trêu chọc gì Tiểu Bạch rồi?” Lương Nha Hòa tức giận đánh Tiêu Túc, hoàn toàn không coi cậu ta là đứa con do mình sinh ra.

Còn Đỗ Tiêu Vũ ở bên cạnh đưa †ay ra ngăn lại.

“Bà thông gia, đừng kích động, bình tĩnh một chút, Tiêu Túc đã làm tốt rồi”

“Tốt? Nếu nó làm tốt, có xảy ra chuyện này không? Tiểu Bạch bị con chọc đến mức sắp bỏ đi rồi, con còn ở đây hỏi đã xảy ra chuyện gì? Con lớn người nhưng không lớn đầu óc hả? Vợ mình và con mình cũng không trông chừng được, nên chết quách đi cho rồi”

Lương Nha Hòa thực sự rất tức giận, bởi vì bà rất thích Tiểu Bạch. Bây giờ cô còn sinh ra đứa bé, Lương Nha Hòa càng vừa lòng với cô, cảm thấy cô chính là ngôi sao may mắn.

Không ngờ Tiêu Túc lại chọc cô đến mức khiến cô muốn bỏ đi.

Quả nhiên Tiêu Túc nghe Lương Nha Hòa nói thế cũng ngây người ra.

“Mẹ nói cái gì?”

Muốn… bỏ đi?

Tiểu Bạch muốn rời khỏi cậu ta?

Từ lúc cô sinh đứa bé ra, trong lòng Tiêu Túc luôn bất an, bây giờ cuối cùng cũng bị đập tan, sau đó phóng ra.

Cậu ta đứng ngây ra tại chỗ, mà Lương Nha Hòa còn tiếp tục mắng.

Đáng tiếc là những lời Lương Nha Hòa nói, Tiêu Túc không nghe nổi một chữ nào.

Có thể là do nhìn thấy bộ dạng Tiêu Túc lúc này có vẻ mông lung nên Đỗ Tiêu Vũ ngăn cản Lương Nha Hòa: “Được rồi, bà đừng mắng nó, chính nó cũng cảm thấy khó chịu mà”

Sau đấy đứng dậy đến trước mặt Tiêu Túc, nhẹ nhàng hỏi: “Bọn mẹ là người lớn, đối với chuyện hai đứa thực ra cũng không hiểu rõ lắm, nên muốn giúp cũng không giúp được. Chuyện này chỉ có thể do con tự giải quyết thôi”

Sau khi biết suy nghĩ của Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc đương nhiên nghĩ sẽ tự mình giải quyết.

Tuy cậu ta đã giải thích, nhưng xem ra Tiểu Bạch vẫn để ý đến chuyện đó.

Phải làm sao đây?

Rõ ràng anh đã giải thích rồi mà cô vẫn cứ như vậy thì anh phải làm sao bây giờ?

Trong thời gian ngắn, Tiêu Túc hoang mang, lo sợ, không biết nên làm cách gì để giữ Giang Tiểu Bạch lại.

Còn Giang Tiểu Bạch ở trong phòng ôm đứa bé nhẹ nhàng dỗ dành, cũng không biết có phải thần giao cách cảm giữa mẹ và con hay không, mà sau khi được cô ôm, đứa bé không còn khóc nữa mà nhìn cô.

Ánh mắt khi nhìn Tiểu Bạch kia làm trái tim cô tan chảy. Hơn nữa thân thể đứa trẻ còn nhỏ nhắn, ôm vào lòng rất mềm mại ấm áp, làm người ta không nỡ buông ra.

Nhưng nghĩ đến điều gì đó, Giang Tiểu Bạch lại ngây người, sau đó đứng dậy đặt đứa trẻ lại vào nôi.

Lúc cô xoay người chuẩn bị rời đi, đứa trẻ như có linh cảm, lại khóc lớn, Giang Tiểu Bạch dứt khoát bước đi, chuẩn bị rời khỏi phòng.

Bỗng, cô dừng lại, bởi vì ở cửa đột nhiên xuất hiện một người.

“Đứa trẻ khóc to như thế, em thật sự nỡ lòng sao?”

Tiêu Túc?

Đột nhiên nhìn thấy cậu ta, Giang Tiểu Bạch hơi kinh ngạc, anh ấy đến đây từ lúc nào?

Giang Tiểu Bạch không định thừa nhận, chỉ nói: “Tôi không biết ôm lắm, để tôi tìm mẹ đến”

Nói xong, cô bối rối muốn đi ra ngoài. Kết quả, lúc đi qua người Tiêu Túc lại bị cậu ta giữ tay lại, sau đó nghe thấy cậu ta hỏi m.

“Là không biết ôm hay không muốn ôm?”

Bước chân Giang Tiểu Bạch dừng lại, rất lâu cũng không thể trả lời. Tiếng khóc của đứa trẻ lại vang lên, nhưng cả hai người đều không động đậy.

Một lúc lâu, Giang Tiểu Bạch tránh được sự kìm kẹp của Tiêu Túc, lạnh giọng: “Nếu biết rồi thì cần gì phải hỏi lại tôi?”

Tiêu Túc còn nghĩ cô sẽ giả vờ một chút, không ngờ cô lại trực tiếp ngả bài.

Lời đã nói hết, không cần phải che dấu nữa.

Tiêu Túc quay đầu nhìn cô.

“Vì sao? Chỉ vì anh giúp Tiểu Nhan, nên em khó chịu, không bỏ qua được, nên muốn bỏ đi, thậm chí ngay cả con cũng không muốn ôm sao?”

Nghe đi, giọng điệu này là đang hung dữ với cô phải không?

“Đúng thế, tôi khó chịu vì chuyện này, không bỏ qua được, thế nào? Có phải thấy tôi cố tình gây sự không? Em đang cố tình gây sự đấy, em già mồm cãi láo, tâm hồn thủy tinh, đáp án này vừa lòng anh chưa?”

Tiêu Túc hung hăng nhìn cô, cậu ta tìm cô để nói chuyện rõ ràng chứ không phải tìm cô để cãi nhau.

Nhưng vừa rồi nhìn thấy bộ dạng quyết tâm rời đi của cô, trong nháy mắt trái tim Tiêu Túc rét lạnh. Sau đó giọng điệu nói chuyện cũng trở nên nặng nề.

Nhưng giọng điệu của anh nặng nề như vậy, tính khí của Giang Tiểu Bạch cũng lập tức cứng lên.

“Tiểu Bạch, đừng như vậy” Tiêu Túc lúc này hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Đứa trẻ vẫn đang khóc, dỗ con im lặng trước, rồi chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”

Giang Tiểu Bạch muốn từ chối, nhưng nghe thấy giọng đứa trẻ khóc lóc thảm thiết lại không đành lòng, liền nhắm mắt không nói gì.

Tiêu Túc nhìn cô cam chịu, vì thế đi qua ôm lấy đứa trẻ.

Cũng không biết có phải vì Tiêu Túc ôm đứa trẻ không đúng tư thế hay không, đứa trẻ sau khi được cậu ta ôm vẫn tiếp tục khóc.

Giang Tiểu Bạch nghe tiếng khóc vừa đau đầu lại đau lòng, chất vấn Tiêu Túc.

“Rốt cuộc là anh có biết bế con hay không? Vì sao vẫn khóc lớn như vậy?”

Tiêu Túc chỉ có thể dỗ dành nhưng không được, cuối cùng Giang Tiểu Bạch hung dữ nói: “Đưa con cho tôi.”

Tiêu Túc bị cô hung dữ có chút tủi thân, đưa đứa trẻ cho cô.

Thật kì lạ, Giang Tiểu Bạch vừa ôm đứa trẻ vào lòng, đứa trẻ không còn khóc nữa.

Tiêu Túc ngạc nhiên một lúc lại nắm chặt thời cơ nói: “Con thích em, không muốn rời xa em”

Một câu nói đánh thẳng vào lòng Giang Tiểu Bạch.

Đưa trẻ thích cô, không muốn rời xa cô.

Giang Tiểu Bạch ôm con đứng lên, hốc mắt hồng hồng.

“Cứ nói chuyện như vậy được không?” Tiêu Túc đi lên phía trước, ôm cô và đứa trẻ vào lòng, vừa cụng đầu vào trán cô vừa nói.