Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1497: Thân thế




Lúc đầu La Tuệ Mỹ nói muốn giúp Tiểu Nhan chăm con chỉ vì Tiểu Nhan đau lòng cho bà ấy cho nên không đồng ý.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mẹ đau lòng cho con gái, hơn nữa bà ấy cũng muốn ôm cháu của mình nhiều hơn cho nên La Tuệ Mỹ gần như mỗi ngày đều tới, bởi vì mẹ của cô ấy đến đây cho nên ba Chu chỉ có thể ở nhà trông coi cửa hàng.

Bây giờ thời gian đã lâu nhân viên trong cửa hàng đã trở nên vô cùng thuần thục, có thể một mình gánh vác.

Cộng với việc buôn bán càng ngày càng tốt nên La Tuệ Mỹ dứt khoát thường xuyên mời mấy người đến giúp sau đó bà ấy có thể chuyên tâm chăm sóc con gái và hai cháu trai.

“Mẹ giúp con chăm sóc hai đứa bé là suy nghĩ của mẹ, chồng con không thể vì chuyện này mà lười biếng được.”

Mặc dù hầu hết đàn ông ở trên đời đều giống nhau, làm cha nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của người làm cha, số lần ôm con đã ít lại càng thêm ít, không vừa mắt với con thậm chí có đôi khi buổi tối lúc ngủ bị con đánh thức còn quát mắng vợ của mình: Rốt cuộc cô có chăm con hay không?

Quát xong lại tiếp tục cắm đầu ngủ, hoàn toàn không lo lắng đến chuyện vợ của mình sẽ khó chịu như thế nào.

Đây cũng là nguyên nhân hiện tại càng ngày càng có nhiều phụ nữ mang thai dễ dàng bị bệnh trâm cảm.

Trước đó Tiểu Nhan đã xem những bài đăng như vậy trên mạng khi cô mang thai, phần lớn đều là những lời phàn nàn của phụ nữ nói chồng mình đã không làm, không giúp đỡ chăm con mà còn quát cô ấy, bởi vì sinh con chỉ có thể ở nhà cho nên không có thu nhập, vì vậy bị người ta xem như thành viên không có thu nhập.

Hoàn toàn quên mất mỗi ngày cô ấy đã phải sống vất vả như thế nào, ăn không ngon ngủ không yên, phải dọn phân và nước tiểu cho con, dỗ dành con mới ngủ ngoan được, trạng thái của bản thân vô cùng căng thẳng, mà lúc này nếu như chồng còn không thông cảm vậy thì thực sự sẽ làm cho người ta phát điên.

Lúc ấy sau khi Tiểu Nhan xem xong thì cảm thấy sâu sắc rằng phụ nữ vẫn phải có sự nghiệp của riêng mình và có khả năng tài chính chắc chắn, nếu không đụng tới tình hình thế nào cũnh sẽ rất khó nói.

May mắn là Hàn Thanh của cô rất tốt, còn tốt hơn cô tưởng tượng.

Nghĩ tới đây Tiểu Nhan chủ động đưa tay ôm cổ Hàn Thanh chôn đầu ở trong ngực của anh ấy.

“Vậy sau này anh về sớm một chút để nghỉ ngơi nhiều hơn”

Cô sợ cơ thể Hàn Thanh không thể chịu đựng nổi, gần đây hai mắt của anh ấy có quầng thâm giống như lúc trước luôn luôn chạy đi chạy lại giữa nước ngoài và trong nước để thăm em gái, thế nhưng cho tới bây giờ anh ấy chưa từng than mệt, thậm chí khi không thoải mái cũng không nhíu lông mày.

Người đàn ông này thực sự rất tàn nhãn với chính mình.

“Không sao.’ Hàn Thanh vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ bé của vợ, cảm thấy ấm lòng bởi vì sự quan tâm của cô ấy, môi của anh ấy khẽ hiện lên ý cười: “Anh vẫn có thể chịu đựng được nên em đừng lo lắng.”



Tiểu Nhan không hiểu ngẩng đầu: “Tại sao anh lại luôn như vậy chứ?

Trước kia lúc vừa mới nhận người thân với Mộc Tử anh cũng như vậy, cho đến khi Mộc Tử về nước anh cũng chưa từng than mệt. Anh là con người chứ không phải là người máy, không cần phải tự mình nuốt hết những cay đắng và đau đớn vào trong lòng. Còn nữa…

Tiểu Nhan nói đến nghi ngờ đang đè nén trong lòng: “Anh và Mộc Tử…

Chênh lệch tuổi tác hơi kỳ lạ?”

Bởi vì lúc trước cô đã từng nghe Hàn Thanh nói với cô ấy về những trải nghiệm thời thơ ấu của anh ấy, sau khi Tiểu Nhan nghe thì cảm thấy rất đau lòng anh ấy cho nên không nghĩ về nhiều chỉ tiết như vậy.

Mãi cho đến một ngày sau, cô trò chuyện với Mộc Tử khi nói đến tuổi tác cô mới bỗng nhiên nghĩ đến chênh lệch tuổi tác giữa Mộc Tử và anh trai dường như hơi xa.

Cũng không phải là xa mà giống như không khớp với ngày mà Hàn Thanh nói.

Nhưng lúc đó cô vẫn luôn không có cơ hội hỏi Hàn Thanh, cộng với việc sau khi mang thai thì cô luôn chìm vào giấc ngủ một thời gian dài vì vậy không hỏi vấn đề này nữa.

Bây giờ bỗng nhiên nghĩ đến cho nên Tiểu Nhan muốn nhiều chuyện một chút.

“Cuối cùng cũng nhận ra rồi?” Hàn Thanh đưa tay nhẹ nhàng vuốt cái mũi của cô ấy, thản nhiên nở nụ cười: “Anh còn tưởng rằng em không nhận ra được”

Nghe vậy Tiểu Nhan trừng to mắt: “Không phải anh và Mộc Tử…

“Ừ”” Hàn Thanh gật đầu, giọng nói nặng nề: “Anh và con bé thực ra là anh em cùng mẹ khác cha.

Cùng mẹ khác cha.

Tiểu Nhan vô cùng giật mình khi nghe thấy kết quả này.

“Sau đó con bé không hỏi nhiều nữa, chuyện này cũng không bao giờ được nhắc tới nữa, dù sao thì cũng đã không còn người thân lúc đó anh và con bé là người thân duy nhất của nhau trên đời này, xem như cùng mẹ khác cha thì anh cũng rất quý trọng con bé.”

Tiểu Nhan có thể nhìn ra được Hàn Thanh rất quý trọng duy nhất của mình.

Nghĩ tới đây Tiểu Nhan trịnh trọng nói: “Em cũng sẽ giúp anh giữ bí mật.”



“Đồ ngốc, đây được xem là bí mật gì chứ? Xem như không phải cùng cha thì anh với con bé cũng có quan hệ máu mủ”

Lúc trước khi mẹ Hàn Thanh để tang chồng thì rất đau đớn nên không có tâm tư chăm sóc con trai, cuối cùng bị ông cụ Hàn đón về nhà họ Hàn.

Nhưng thời gian đó mẹ Hàn Thanh vẫn luôn khúc mắc, mỗi ngày đều ngơ ngơ ngác ngác, ngủ cũng không ngủ, tỉnh cũng không tỉnh, ông cụ Hàn không thể nhìn nổi bà ấy như vậy cho nên đã tìm thanh mai trúc của bà ấy đến, bởi vì sau khi mẹ Hàn Thanh kết hôn thanh mai trúc mã cũng chính là ba của Hàn Mộc Tử vẫn chưa kết hôn, ông ấy thấy bà ấy cả ngày ngơ ngơ ngác ngác nên ngày ngày ở bên cạnh và nói chuyện, khuyên bảo bà ấy.

Vốn dĩ mẹ Hàn Thanh không nguyện ý tiếp nhận, nhưng sau này bà ấy chạy lung tung suýt chút nữa bị xe tông, chính thanh mai trúc mã đã cứu mạng bà ấy đồng thời ông ấy cũng không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa.

Mẹ Hàn Thanh cảm thấy mình mắc nợ lúc đó cũng tỉnh táo lại nên chủ động gánh vác nhiệm vụ chăm sóc ba đẻ của Mộc Tử, nhưng lúc đó ba của Mộc Tử cảm thấy mình là người tàn phế nên không muốn làm liên lụy tới bà ấy, vì vậy ông ấy bảo mẹ Hàn Thanh rời đi.

Quyết định như vậy làm cho mẹ Hàn Thanh càng thêm đau đớn, không chỉ không hề rời khỏi ông ấy, thanh mai trúc mã của bà ấy muốn ép bà ấy rời đi cho nên đã nói những lời nói rất nặng.

Đại khái ý tứ là hoặc là bà ấy rời khỏi đây hoặc là bà ấy phải kết hôn với ông ấy.

Thực ra ông ấy nói câu nói này cũng không phải là vì muốn ép mẹ Hàn Thanh kết hôn với mình mà bởi vì muốn ép bà rời đi, thật không ngờ mẹ Hàn Thanh vậy mà lựa chọn kết hôn với ông ấy.

Đám cưới của hai người cứ như vậy được cử hành, mặc dù ba ruột của Mộc Tử đã mù lòa thế nhưng lại thu hoạch được cơ hội làm bạn ở bên cạnh bà ấy.

Sau này mẹ Hàn Thanh mang thai rồi sinh ra Mộc Tử.

Ba ruột của Mộc Tử rất yêu thương con gái đương nhiên ông ấy cũng vô cùng yêu thương Hàn Thanh, mà Hàn Thanh cũng rất hiểu chuyện không có bài xích ông ấy, người một nhà ở chung rất hòa hợp.

Mãi cho đến khi Mộc Tử biến mất, ba ruột của Mộc Tử lại gặp tai nạn máy bay.

Cho đến khi chết ba ruột của Mộc Tử biết rõ mẹ Hàn Thanh chưa từng yêu ông ấy, bà ấy gả cho ông ấy chẳng qua chỉ vì muốn làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.

Ông ấy không nói nhưng bản thân vẫn luôn biết cho đến khi ông ấy chết.

“Thực ra… Nói đến đây Hàn Thanh chôn mặt vào trong cổ Tiểu Nhan, giọng nói nghe có vẻ rầu rĩ: “Trước khi bà ấy tắt thở đã nói cho anh ấy biết bà ấy có lỗi với ba anh, đời này người mà bà ấy có lỗi nhất chính là ông ấy. Lúc ấy anh nghe thấy thì đại khái có thể hiểu được có ý nghĩa như thế nào.”

Bởi vì ngay từ đầu đã nói sẽ ở bên nhau một đời một kiếp, thế nhưng sau này mẹ Hàn Thanh không thể khống chế bản thân có tình cảm với ba ruột của Mộc Tử.

Cho nên bà ấy mới có thể nói với Hàn Thanh rằng bản thân có lỗi với ba ruột của anh.