Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1491: Đừng cậy mạnh




Năm chữ trong miệng Tiêu Túc kia nói ra, trong căn phòng yên tĩnh này, người nghe được mặt đỏ tim run.

Mặt Giang Tiểu Bạch lập tức vô cùng đỏ, đẩy cậu ấy.

“Em biết, nhưng không phải anh không thoải mái sao?”

“Không phải em đút anh uống canh giải rượu sao?”

“Đúng vậy, nhưng không phải chẳng được bao lâu à?”

“Anh ổn rồi”

“Gạt người, sao có thể?” Giang Tiểu Bạch tức giận ngắt lời cậu ấy, lời nói thấm thía, giọng điệu mẹ già: “Mặc dù nói tối hôm nay là thời gian đặc biệt, nhưng dù sao tình huống đặc biệt, anh không cần cậy mạnh”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch còn đứng dậy đắp chăn cho Tiêu Túc, vỗ gương mặt anh: “Ngủ ngoan đi”

“AM?

Vừa dứt lời, bóng người trước mắt bỗng dưng xoay người dậy, sau đó chặn ngang bế cô lên, Giang Tiểu Bạch bất ngờ, sợ hãi đến nỗi phản xạ có điều kiện ôm cổ Tiêu Túc.

Cả người cô ấy treo lơ lửng, được Tiêu Túc ôm về phía phòng tắm.

“Vậy em hãy xem cho kỹ một chút anh có đang cậy mạnh hay không?”

Hừ, Giang Tiểu Bạch thế nào cũng không ngờ Tiêu Túc một giây trước còn như con cá chết đột nhiên trở nên khỏe như vâm, có thể bởi vì hiệu quả canh giải rượu của cô quá tốt, hoặc có lẽ câu nói đó của cô chạm đến lòng tự trọng của đàn ông.

Tóm lại, Giang Tiểu Bạch trả giá thật lớn.

Đợi đến sau nửa đêm, Tiêu Túc mới bỏ qua cho cô, cô mệt mỏi nghiêng đầu liền ngủ, cái gì cũng không lo được.

Chỉ là trong mơ, thỉnh thoảng cảm giác được có người cầm khăn nóng lau sạch trên người cô, động tác vô cùng dịu dàng, hơn nữa nhiệt độ khăn lông cũng vừa đủ.

Thế là Giang Tiểu Bạch ngủ càng sâu.

Đợi sau khi cô tỉnh ngủ thì đã là chiều hôm sau.

Cô mệt mỏi đến ngón tay cũng chẳng muốn động, đáng sợ là bụng còn đói, lúc nằm trên giường cái bụng luôn thỉnh thoáng phát ra tiếng vang ùng ục ùng ục, thật sự có cảm giác hơi đói đến choáng đầu hoa mắt.

Nhưng cô trừ đói bụng ra, cô cũng quá mệt mỏi, cho nên Giang Tiểu Bạch vẫn nằm đó, khẽ híp mắt lại.

Mãi đến lúc Tiêu Túc đẩy cửa đi vào, nghe bụng cô đang kêu.

“Tỉnh rồi? Đói bụng hả?”

Trông thấy Tiêu Túc, ánh mắt Giang Tiểu Bạch lập tức thay đổi mấy phần, giống như kẻ thù đang nhìn chằm chằm anh.

Đều do tên khốn kiếp này, nếu không phải anh, mình không đến mức không cử động được.



Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Bạch cũng không thèm liếc nhìn anh một cái, nhắm mắt lại không để ý tới anh.

“Anh nấu cháo, em ăn không?”

Nghe nói thế, Giang Tiểu Bạch lần nữa mở to mắt, hừ một tiếng: “Anh đút em mới ăn cơ.”

Thế là Tiêu Túc quay người ra ngoài, thừa dịp lúc anh đi ra, Giang Tiểu Bạch lại nhắm mắt nghỉ ngơi, mãi đến lúc cô nghe được mùi thơm thức ăn.

Cô mở to mắt, ánh mắt lom lom nhìn Tiêu Túc đi đến gần mình.

Sau đó Tiêu Túc đỡ cô, bắt đầu đút cô ăn cháo, sau khi Giang Tiểu Bạch ăn được nửa bát mới khôi phục chút sức sống, lời nói lại nhiều hơn.

“Có phải em dậy muộn quá, ba mẹ sẽ trách em hay không?”

Nghe nói thế, Tiêu Húc mấp máy môi, lỗ tai ửng đỏ nói: “Có lẽ sẽ không, dù sao tình huống đặc biệt”

Giang Tiểu Bạch không nhịn được vươn tay nhéo cánh tay Tiêu Túc một cái: “Đều tại anh, anh cũng không phải lần đầu ăn mặn, cần gì phải tỏ ra giống như chừng ăn thịt vậy hả?”

“Khu… Tiêu Túc đưa tay che môi mình lại ho nhẹ một tiếng, còn không phải bởi vì trông thấy cô mặc áo cưới, lúc ấy Tiêu Túc không nhịn được, vẫn cố nhẫn nhịn.

“Ăn thêm một chút”

“Được.

Giang Tiểu Bạch ăn xong bát cháo, vẫn cảm thấy đói, cho nên trước khi Tiêu Túc lại đi múc cháo, cô oán hận kéo tay anh qua dùng miệng cắn.

Cô cố ý dùng sức, có lòng muốn phản kích lại vì đêm qua anh bắt nạt cô.

Ai biết một giây sau, Tiêu Túc đặt bát lại trên ghế, đẩy cô ngã xuống giường.

“A, anh làm gì, nổi điên gì đó?”

Tiêu Túc nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: “Em đang dụ dỗ anh”

Giang Tiểu Bạch: “Em nào có?”

Cô xin thề, cô thật sự chính là muốn báo thù Tiêu Túc, cắn anh một cái, chỉ chẳng qua lại sợ anh bị thương, cho nên chỉ cắn đau anh, không có cắn tay anh chảy máu, vậy cũng là dụ dỗ?

“Có.’ Tiêu Túc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Vậy cũng là có, cho nên em tốt nhất đừng trêu anh, dù sao chúng ta bây giờ là vợ chồng, hợp pháp đấy”

Giang Tiểu Bạch tức giận ngước cổ nói: “Em mệt lắm rồi, vậy anh dứt khoát làm mệt chết em đi”

Nói thì nói thế, nhưng thấy cô mệt mỏi ngay cả cử động cũng không muốn động, Tiêu Túc vẫn hơi đau lòng, thế là không tiếp tục nữa, còn đưa tay kéo cô ngồi dậy nói: “Dọa em một chút thôi, ăn thêm một bát nhé?”

“Vâng”

Ngày đó Giang Tiểu Bạch lần đầu tiên ăn ba bát cháo, sau đó vẫn muốn ăn, Tiêu Túc không đồng ý, lo cô ăn một lần ăn quá nhiều, sẽ bể bụng, cho nên thế nào cũng không đồng ý.

Thế là Giang Tiểu Bạch tức giận không quan tâm đến anh.



Tức hơn chính là Tiêu Túc không để cô ăn cháo tiếp thì thôi, thế mà còn cảm thấy cô ăn quá nhiều, yêu cầu cô đi dạo một chút.

Ha ha ha, Giang Tiểu Bạch thật sự muốn đánh vào mặt anh, mình bị anh giày vò thành kiểu gì bản thân anh không biết sao? Bây giờ bắt cô đi dạo một chút? Vậy đôi chân của cô phải nghe lời đi dạo?

“Em không đi” Giang Tiểu Bạch quay mặt sang chỗ khác: “Em ăn chưa no, không có sức.”

Tiêu Túc lại cau mày: “Tiểu Bạch, đừng càn quấy, hôm nay em ăn quá nhiều”

“Em ăn nhiều khi nào? Em đói bụng, huống chỉ ba bát cháo mà thôi, tiêu hóa rất nhanh”

Nói xong, lông mày Giang Tiểu Bạch chớp chớp, giống như nghĩ đến gì đó, vươn tay với Tiêu Túc: “Muốn em ra ngoài cũng được, chân em không đi được, anh cống em nhé?”

“Cõng?”

“Đúng” Giang Tiểu Bạch gật đầu, cười khẽ: “Không phải anh bảo em đi dạo cho tiêu sao? Nhưng em không đi được, cho nên anh cõng em đi, chuyện này không phải giống nhau sao?”

Tiêu Túc: “Anh cống em đi dạo cho tiêu?

Tiêu Túc lần đầu tiên nghe được câu hoang đường như thế, anh cõng Tiểu Bạch, người sử dụng sức là anh, mà Giang Tiểu Bạch chính là chuyển từ nơi không chuyển động sang một người đi lại được.

Nói thẳng một chút, chính là chuyển sang nơi khác tiếp tục nằm.

Tiêu Túc biết cô nhóc này đang giận anh từ đêm qua, cho nên muốn làm trái lời anh mà thôi.

“Có phải anh không đồng ý không?

Giấy cam đoan hôm qua đâu? Lúc này em mới ra yêu cầu nhỏ thôi, thế mà anh nghĩ lâu như vậy?” Giang Tiểu Bạch nhíu mày, bày ra khí thế.

Tiêu Túc nhận lệnh xoay người, đưa lưng cho cô.

“Lên đây, anh dẫn em xuống lầu dạo một vòng”

Nhìn thấy anh khom lưng cõng, Giang Tiểu Bạch vui mừng nhướng mày, nhanh chóng leo lên, nhưng sau khi leo lên, Giang Tiểu Bạch liên nhận thức một chuyện rất lúng túng, chính là trên người cô còn mặc áo trong của Tiêu Túc.

Thế là Giang Tiểu Bạch lập tức lui lại.

“Không đi”

Vừa nghĩ tới xuống lầu đi dạo còn phải thay quần áo, Giang Tiểu Bạch lại bắt đầu từ bỏ.

“Sao thế?”

“Anh xem em mặc thành như vậy, có thể đi đâu? Không đi, em muốn ngủ”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch nằm uych xuống giường, sau đó trùm chăn.

Trong đáy mắt tiếp tục hiện ra vẻ bất đắc dĩ thật sâu.